Ngay lúc Tạ Tử Thịnh gấp gáp trở về, tình hình chiến đấu bên trong đang trong trạng thái kịch liệt.
Vân Cảnh được Tạ Tử Thịnh sắp xếp ở cung điện bên cạnh, không có ở chung với họ. Nếu thấy cảnh này, chỉ sợ một chút dũng khí và tin tưởng sẽ lập tức bị phá hủy mất.
Tạ Tử Thịnh đương nhiên ước Vân Cảnh "biết khó mà lui". Nhưng nghĩ đến việc Lê Viện sẽ tìm bọn họ tính sổ, cuối cùng chịu khổ vẫn là bọn họ, nên dập tắt cái tâm tư này đi. Điều quan trọng nhất bây giờ là bắt Lê Viện bù đắp chỗ trống mấy ngày nay. Mà cách để đuổi Vân Cảnh đi có rất nhiều, nếu ngay lúc này đuổi hắn đi, ngược lại sẽ khiến hắn trở thành nốt chu sa trong lòng Lê Viện.
Cho dù có một ngày muốn đuổi hắn đi, vậy cũng phải chờ đến khi tình cảm của Lê Viện đối với hắn đã phai nhạt. Còn giờ hắn và hoàng huynh phải giám sát mẫu phi thật chặt chẽ, không để nàng đi trêu chọc nam nhân khác.
Ngay lúc ba người gắn bó keo sơn, Hoàng đế đã trở về.
Lê Viện cho rằng Hoàng đế sẽ đến tìm nàng tính sổ. Nhưng hắn lại ngược lại, trực tiếp đưa Vân Cảnh đi chuẩn bị hôn sự với công chúa kia.
“Hai vị hoàng tử đi đâu rồi?” Lê Viện hỏi người hầu ở bên cạnh.
Người hầu đáp: “Bẩm nương nương, hai vị điện hạ nói là có chuyện cần xử lý. Rất nhanh họ sẽ trở lại.”
“Nói như không nói.” Lê Viện tức giận: “Hừ, họ không ở đây cũng tốt, như sói con đang lớn ấy, đút thế nào cũng không no.”
Người hầu bên cạnh hầu xấu hổ cúi đầu.
Lê Viện nhìn hoa trong vườn, nói: “Hoa ở nơi này thật phong phú.”
“Nơi này vốn không có nhiều hoa như vậy, vì muốn Quý phi nương nương vui vẻ, nên gần đây mới trồng nhiều hoa hơn.” Một bóng dáng từ nơi xa đi tới.
Lê Viện quay đầu lại, thấy một gương mặt quen thuộc.
“Thục Vương?” Lê Viện nhướng mày.
“Xem ra Quý phi nương nương biết thân phận của ta.” Bàng Ngọc Phàm chắp tay. “Quý phi nương nương ở chỗ này chơi như thế nào?”
“Cũng tạm ổn!” Lê Viện mỉm cười. “Dù sao cũng chỉ là một chuyến du lịch, mấy ngày sau phải đi rồi.”
Từ nơi xa truyền đến âm thanh ầm ĩ. Mơ hồ nghe thấy có người nói "có thích khách" linh tinh gì đó.
Hai người nhìn nhau.
“Xem ra Thục Vương có việc phải làm rồi.” Lê Viện nói.
Bàng Ngọc Phàm cười khẽ: “Đúng vậy! Vốn đang định dạo chơi với Quý phi nương nương, nhưng không ngờ những tên thích khách này lại không có mắt nhìn. Đợi đến khi bắt được hắn, nhất định sẽ phanh thây hắn ra.”
“Vậy ngài phải bắt được người mới được, Thục Vương điện hạ yếu đuối mong manh, có thể bắt được à?” Lê Viện cười khẽ. “Đừng để đến lúc đó bắt không được, ngược lại bị người ta bắt đấy.”
“Quý phi nương nương nói như vậy, bổn vương rất là thương tâm!” Thục Vương nói, thân mình nhảy, bay về nơi phát ra âm thanh.
Lê Viện nói với người hầu phía sau: “Được rồi, nơi này có hơi nhàm chán. Ngươi đi lấy chút nước trà và điểm tâm lại đây cho ta, ta ở đình này hóng gió nghỉ ngơi một lát.”
“Tuân lệnh.”
Người hầu đi khỏi, Lê Viện tháo một bó hoa hồng xuống.
Phanh! Từ bên cạnh truyền đến âm thanh thứ gì đó bị ném xuống.
Nàng quay đầu lại nhìn thì thấy có một người nằm ở đó, cánh tay còn chảy máu tươi.
Lê Viện đi qua, kéo mặt nạ của người đó xuống, thấy một gương mặt anh tuấn.
“Lại là người quen.”
“Bắt thích khách!” Âm thanh ngày càng gần.
Lê Viện tấm tắc hai tiếng: “Ai bảo ta thương hương tiếc ngọc, luyến tiếc mỹ nam chịu khổ chứ?”
Nói đoạn, nàng nhẹ nhàng nhấc người nọ lên, bay về phía cung điện.
Người nọ vẫn còn hơi tỉnh táo, hắn nhìn mỹ nhân ngả ngớn xinh đẹp, trong lòng phức tạp vô cùng.