Lê Viện ôm Vân Cảnh thở dốc: “Ngài nghĩ xem… nếu ta sinh cho ngài một Vân Cảnh nhỏ, thì nó sẽ có dáng vẻ gì nhỉ?”
Vân Cảnh ngây ngẩn cả người.
Lê Viện nhéo thịt mềm bên hông của hắn: “Sao vậy? Ngài vẫn không vui à?”
“Không phải.” Thần sắc của Vân Cảnh phức tạp. “Chỉ là ta chưa từng nghĩ tới vấn đề này.”
Người không tim không phổi như hắn không chỉ dính vào nhi nữ tình trường, còn có khả năng tham luyến phàm trần. Đây là chuyện mà trước kia hắn chưa từng nghĩ tới.
“Ồ, vậy nếu thật sự mang thai, ta sẽ bắt nó gọi người khác là cha.” Lê Viện hừ lạnh, buông Vân Cảnh ra.
Vân Cảnh bế nàng lên: “Không được.”
“Sao lại không được? Không phải là ngài không muốn nhận à?” Lê Viện nói.
“Ta chưa từng nói không nhận, chỉ là chưa từng nghĩ tới vấn đề này thôi.” ánh mắt Vân Cảnh có chút mê mang.
“Giờ ngài bắt ta đi rồi, tiếp theo định đưa ta đi đâu đây?” Lê Viện ôm lấy cổ hắn.
“Nàng định đoạt đi.” Đối với Vân Cảnh mà nói, thiên hạ rộng lớn, hắn nơi nào cũng không muốn đi. Nàng náo loạn hồ xuân thủy của hắn, ngoại trừ theo nàng, hắn cũng không có ý nghĩ khác.
“Chúng ta về thủ đô đi!” Lê Viện nói: “Nếu không quay về, có người sẽ lật tung nơi này lên mất.”
Vài ngày sau, Lê Viện lại trở về thủ đô.
Mới vừa vào cửa thành, đã thấy hai nam nhân cưỡi ngựa ngẩng cao đầu, biểu cảm nghiêm túc nhìn nàng.
Lê Viện cười với hai người: “Ta đã về rồi.”
Tạ Tử Cẩn cười lạnh: “Thấy rồi, cuối cùng nàng cũng đưa được tâm can bảo bối của nàng về. Giờ chắc vui lắm nhỉ?”
“Các ngươi không phải tâm can bảo bối của ta à?” Lê Viện vừa mới dứt lời, đã thấy Tạ Tử Cẩn cưỡi ngựa chạy như bay đến đây, kéo nàng, ôm chặt nàng vào trong ngực.
Tạ Tử Thịnh nhìn về phía Vân Cảnh đang có sắc mặt khó coi: “Chuyện của ngươi chúng ta có nghe nói qua. Ngươi bị mất trí nhớ à? Có phải có rất nhiều chuyện ngươi không nhớ ra không?”
Vân Cảnh trầm mặc một chút, nói: “Ngươi muốn nói gì?”
“Ta muốn nói…” Tạ Tử Thịnh cười dịu dàng. “Mẫu phi không chỉ có một người là ngươi, mà còn có chúng ta nữa. Quốc sư nếu có thể chấp nhận, thì chúng ta sẽ cho ngươi ở lại như trước. Nếu không chấp nhận được, có thể suy nghĩ về việc đi hay ở lại. Chỉ là lúc này nếu ngươi lại rời đi, mẫu phi sẽ không tìm ngươi nữa, chúng ta cũng bớt đi một tên tình địch. Nên biết rằng mẫu phi vì tìm ngươi, không tiếc đi vào nơi này, ngươi quá ảnh hưởng đến cảm xúc của nàng. Việc này khiến chúng ta rất khó chịu!”
“Nghĩa là nàng không thuộc về một mình ta, là ý này có phải không?” Vân Cảnh lạnh nhạt nói.
“Đúng vậy.” Nụ cười trên mặt Tạ Tử Thịnh biến mất. “Mẫu phi sao có thể bị một người nam nhân khống chế được. Nên không ai độc chiếm được nàng cả?”
Vân Cảnh nhìn bóng dáng Lê Viện bị Tạ Tử Cẩn mang đi.
Hắn cuối cùng cũng hiểu câu nói đó của nàng "có người muốn lật tung cả chỗ này lên" là có ý gì.
“Ở lại hay rời đi, ta sẽ chờ đến khi khôi phục ký ức rồi mới quyết định.” Vân Cảnh lạnh nhạt nói: “Ta muốn đi chủ trì đại hôn cho Hoàng Thượng. Gần đây cũng cần phải ở lại thủ đô.”
“Câu trả lời của ngươi đúng như những gì ta dự kiến, nhưng vẫn có chút thất vọng.” Tạ Tử thịnh kéo cương ngựa, xoay người chạy về phía hoàng cung.
Lê Viện quay đầu lại nhìn, không thấy bóng dáng Vân Cảnh đâu nữa.
Tạ Tử Cẩn hôn lấy môi nàng.
“Ư…” Lê Viện bị động thừa nhận sự nhiệt tình của hắn.
“Đã đưa hắn về rồi.” Tạ Tử Cẩn không vui nói: “Có phải nên bồi thường cho chúng ta không?”
“Ồ, vậy ngươi muốn bồi thường như thế nào đây? Mẫu phi sẽ chiều ngươi.” Lê Viện cười khẽ. “Đúng là hài tử, vẫn thích ăn dấm như vậy.”
“Mẫu phi, ta muốn uống… sữa.” Âm thanh của Tạ Tử Cẩn khàn khàn, dùng đồ vật cương cứng kia cọ xát mông của nàng. “Mẫu phi đút ta no đi.”