“Nếu thật sự muốn chạy, ta cũng không bắt buộc.” Lê Viện nhàn nhạt nói, ngồi ở trước bàn.
“Thật à?” Hoàng đế nghe nàng nói như vậy, trong mắt hiện lên sự khác thường.
“Thật.” Lê Viện cười nhìn hoàng đế. “Ta không có nhiều tinh lực để chơi trò trốn tìm với hắn. Nếu lại chạy, ta sẽ đánh gãy chân hắn, nhốt ở bên cạnh ta, dùng xích sắt khóa lại, đời này không cách nào rời khỏi ta nửa bước.”
“Nàng thật đúng là…” Hoàng đế nghe nàng nói như vậy, sắc mặt càng đen hơn.
“Ta biết ngài suy nghĩ cái gì, đừng làm ra vẻ, Vân Cảnh là người của ta, nếu ngài dám làm gì hắn, ta sẽ khiến ngài sống không bằng chết.” Lê Viện mỉm cười nhìn hoàng đế.
“Vân Cảnh là người của nàng, vậy ta không phải người của nàng sao?” Hoàng đế đứng lên, đôi tay đặt lên bàn, tức giận lại gần nàng.
Lê Viện hơi nghiêng đầu, cười nhìn Hoàng đế đang tức muốn hộc máu: “Dáng vẻ ngài ghen thật đáng yêu.”
“Ta không ghen.” Hoàng đế hừ lạnh.
Lê Viện nâng cằm hoàng đế, nhẹ nhàng chụt hai cái.
“Như vậy sẽ không tức giận nữa chứ?”
Đôi mắt Hoàng đế nóng hơn: “Không đủ.”
Lê Viện lại chụt hai cái.
“Vẫn không đủ.” Âm thanh của Hoàng đế thay đổi.
Lê Viện nhéo mũi hắn: “Lòng tham không đáy.”
“Muốn.” Hoàng đế nói rồi hôn lấy môi nàng.
Bàn tay kia còn không thành thật, mò vào bên trong quần áo của nàng.
“Đừng quậy, hắn sắp về rồi.” Lê Viện thấy động tác của hắn ngày càng to gan thì đẩy hắn ra.
“Hắn không có về nhanh vậy đâu.” Hoàng đế lại sát lại gần.
Chỉ là hắn còn chưa kịp ra tay, một bàn tay đã ngăn cản hắn lại.
Hoàng đế quay đầu lại, thấy khuôn mặt Vân Cảnh biến thành màu đen.
“Ngươi trở về đúng thời điểm thật đấy.” Hoàng đế lạnh nhạt nói
Vân Cảnh cầm quần áo đưa cho Lê Viện.
Lê Viện nhận lấy, cầm quần áo đi ra phía sau bình phong thay.
“Vân Cảnh, ngươi không thích nàng thì không cần phải phá hư chuyện tốt của trẫm. Hiểu rồi chứ?” Hoàng đế nói.
“Trước công chúng, Hoàng Thượng phải làm việc đức xứng với quân vương.” Vân Cảnh lạnh nhạt nói.
“Trẫm không làm quân vương này là được. Nếu không để ngươi làm nhé? Ngươi làm hoàng đế, ta muốn nữ nhân kia.” Hoàng đế chỉ vào Lê Viện phía sau bình phong.
Vân Cảnh còn chưa kịp nói chuyện, Lê Viện đã đi ra từ bên trong: “Thôi bỏ đi! Nếu ngài không làm hoàng đế, sợ là không chạm vào ta được mất. Không quyền không thế, sao tranh được với người khác?”
“Nữ nhân vô tình, hắn chỉ là một Quốc sư nho nhỏ, giờ không phải ỷ vào nàng quan tâm hắn, nên mới dám cuồng vọng như vậy à.”
“Đúng đấy!” Lê Viện nhìn về phía Vân Cảnh. “Hắn chính là ỷ vào việc ta thương hắn, cho nên không kiêng nể gì. Ngài làm được không?”
“Thôi được rồi, không tranh cãi nữa, nếu không thì hôm nay ta tức chết mất.” Hoàng đế đi ra ngoài.
Lê Viện nhìn về phía Vân Cảnh: “Sao? Đẹp không?”
Vân Cảnh cũng đi ra ngoài.
Sau khi trả phòng, bọn họ ngồi xe ngựa lên đường.
Hoàng đế thưởng thức bàn tay nhỏ của Lê Viện: “Nữ nhân nàng đúng là không có một chỗ nào là không đẹp. Ngay cả bàn tay cũng mềm mại thon dài hơn so với người khác.”
Hắn hôn lên mu bàn tay của Lê Viện.
“Đủ chưa vậy?” Lê Viện nói: “Giúp ta xoa bả vai đi, mỏi quá.”
Hoàng đế buông tay nàng ra, bóp bả vai của nàng: “Như vậy được chưa?”
“Cũng không tệ lắm, ngài tiếp tục đi, ta nghỉ một lát.” Lê Viện nói, dựa vào chỗ đó, tùy ý để hoàng đế sờ soạng.
Vân Cảnh nhìn dáng vẻ hưởng thụ của Lê Viện thì nhíu mày.
Hắn nhắm mắt lại, mắt không thấy tâm không phiền.
Không bao lâu sau, âm thanh kỳ lạ từ trong xe ngựa truyền ra.
Vân Cảnh mở to mắt, thấy hoàng đế hôn môi Lê Viện, mà trong miệng Lê Viện phát ra âm thanh quyến rũ.
Cơ hồ xuất phát từ bản năng, hắn lại nhắm mắt lại, nhưng âm thanh kia càng lúc càng lớn, lại còn có ý phóng đại.
“Đừng quậy, Vân Cảnh ở đây đấy!” Âm thanh của Lê Viện có chút khàn khàn.
“Ta làm nhẹ mà, để ta sờ nhé, đêm qua còn chưa tận hứng nữa!” Hoàng đế nhỏ giọng nói: “Nàng thơm như thế? Ta không nín được.”