Vân Cảnh nghe lời này, trong lòng như bị đao cắt.
Hắn bế Lê Viện đi đến phía sau bình phong, trực tiếp thả nàng vào thau tắm.
“Ư…” Lê Viện bị uống nước, nhìn Vân Cảnh đi ra ngoài. “Có bản lĩnh thì giúp ta tắm. Chạy làm gì?”
Tuy là nói như vậy, nhưng Vân Cảnh đi rồi, nàng vẫn tắm cho bản thân sạch sẽ.
“Vân Cảnh, ta có không quần áo.” Lê Viện hét ra phía ngoài: “Ngài không lấy quần áo cho ta, ta sẽ trần trụi đi ra ngoài.”
Vân Cảnh đi vào, đưa một bộ quần áo vào bình phong.
“Trước tạm mặc đỡ, ngày mai hừng đông ta sẽ đi mua.” Vân Cảnh không nhìn nàng, thả đồ vật rồi đi ra ngoài.
Đôi mắt Lê Viện chớp lên.
Nàng đứng lên.
Rầm một tiếng, tiếng nước chảy.
Đột nhiên "phịch", nàng thét chói tai: “Ai da, đau quá…”
Vân Cảnh mới rời đi đã vội chạy vào, nhìn thấy nàng đứng ở trong nước, thân thể lả lướt bại lộ ở trước mặt hắn.
Sắc mặt của hắn thay đổi, xoay người.
“Ngài thấy hết của ta rồi, Vân Cảnh.”
Vân Cảnh lạnh mặt: “Mặc quần áo vào.”
“Nghiêm túc vậy làm gì?” Lê Viện đi ra khỏi thau tắm. “Ta cũng không có kêu ngài phụ trách.”
“Đừng quậy nữa, ngày mai còn phải lên đường.” Vân Cảnh nói rồi rời đi.
Lê Viện mặc quần áo.
Vân Cảnh lấy quần áo của hắn đến cho nàng.
“Đẹp không? Vân Cảnh.” Lê Viện xoay hai vòng ở trước mặt Vân Cảnh. “Nam nhân các ngài có phải rất thích nữ nhân mặc quần áo của họ không? Mặc vào càng có cảm giác nhỉ?”
“Đừng nói bậy.” Vân Cảnh nghiêm túc. “Cũng không còn sớm nữa, nhanh nghỉ ngơi đi.”
“Thật nghiêm túc.” Lê Viện lẩm bẩm trong miệng, đi tới kéo Vân Cảnh. “Một mình ta ngủ không được, ngài ngủ với ta đi.”
Vân Cảnh vốn định đọc sách cả đêm, nhìn dáng vẻ này của Lê Viện, hắn càng nắm chặt sách trong tay.
“Ngài không ngủ với ta, ta đi tìm Hoàng Thượng.”
Lê Viện nói xong, buông Vân Cảnh ra, nàng giả vờ đi ra bên ngoài.
Vân Cảnh theo bản năng ném sách trong tay xuống, kéo nàng không buông.
Ngay lúc Lê Viện nhìn qua, biểu cảm của hắn cứng đờ, nhàn nhạt nói: “Ta cũng muốn nghỉ ngơi.”
“Ta biết Vân Cảnh tốt nhất mà.” Lê Viện ôm cánh tay Vân Cảnh. “Ta thích mùi hương trên người Vân Cảnh, ngửi mùi hương của ngài, ta dễ ngủ hơn nhiều.”
Vân Cảnh cứng đờ nằm ở bên cạnh Lê Viện.
Lê Viện rúc vào trong lòng ngực hắn.
Ngay lúc Vân Cảnh cho rằng Lê Viện sẽ quấy rầy hắn, thì hô hấp của nàng lại vững vàng tiến vào mộng đẹp.
Giây phút đó, Vân Cảnh không biết tại sao lại có chút cô đơn ở trong lòng.
Nàng nhất định rất thích Hoàng đế? Bởi vì hắn biết cách làm cho nàng vui.
Nàng nói thích nam nhân, thích thân thể của nam nhân. Đó có phải chứng minh rằng nàng cũng thích thân thể của hắn?
Vân Cảnh cảm thấy đầu rất đau.
Đêm này, Lê Viện ngủ rất ngon. Vân Cảnh lại…
“Ngài làm sao vậy?” Lê Viện duỗi người, nhìn Vân Cảnh ngồi ở bên kia. “Một đêm không có ngủ à? Sao đôi mắt ngài đỏ vậy?”
Vân Cảnh lảng tránh ánh mắt của nàng: “Không có gì.”
“Nhìn dáng vẻ này của ngài thì hôm nay nên tìm xe ngựa đi!” Lê Viện nói: “Chỉ là trước khi tìm xe ngựa, ngài phải tìm quần áo giúp ta đã. Ta cũng không thể mặc vậy đi ra ngoài được?”
Vân Cảnh đi ra ngoài.
Lê Viện nhẹ nhàng cười: “Vẫn đáng yêu như vậy.”
Hoàng đế đẩy cửa đi vào, thấy Lê Viện mặc quần áo của Vân Cảnh, ngay lập tức không vui.
“Quần áo của ta đẹp hơn của hắn nhiều. Không thì nàng mặc của ta đi?” Hoàng đế ôm lấy nàng.
Lê Viện hất tay của hắn ra, tức giận nói: “Vân Cảnh giúp ta mua quần áo rồi.”
“Nàng yên tâm để một mình hắn ra cửa vậy à? Nàng không sợ hắn chạy sao?” Hoàng đế nghe thấy tên Vân Cảnh thì trong lòng không vui.
Đêm qua bị Vân Cảnh cướp người, tuy về sau không nghe thấy tiếng vang gì, nhưng hắn vẫn cảm thấy khó chịu.