Lê Viện dựa vào lòng hoàng đế ngủ say.
Hoàng đế vốn đang nhắm mắt lại đột nhiên mở to mắt.
Vân Cảnh xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Hoàng đế cười như không cười: “Giờ ngươi tới đây làm gì? Nàng đã là nữ nhân của ta rồi.”
Vân Cảnh không để ý đến sự khiêu khích của hắn mà bế Lê Viện lên.
Hoàng đế ngay lập tức khó chịu, nắm lấy tay Lê Viện không buông.
Vân Cảnh nhẹ nhàng nhìn hoàng đế: “Tại sao nàng lại ở chỗ này, hẳn là ngài hiểu rõ hơn bất kỳ người nào khác. Là vua của một nước, dây dưa với một nữ nhân như vậy không mất mặt sao?”
“Mất mặt? Trẫm không cảm thấy mất mặt, để có được nữ nhân này, ta đã dùng hết mọi phương pháp. Nếu không phải để có được nàng, ta sẽ đưa nàng đi tìm ngươi chắc? Nếu ngươi không để ý đến nàng, vậy trẫm giúp ngươi thương nàng, chờ thời gian dài, nàng sẽ không còn thích ngươi nữa. Tuy trẫm không trắng mềm như ngươi, nhưng vẫn không tệ. Đợi nàng thích trẫm sẽ không còn nhớ tới ngươi nữa.”
“Buông tay.” Vân Cảnh lạnh lùng nói.
“Tuy ngươi là Quốc sư, nhưng thuật pháp của ngươi vô dụng với ta. Hay là ngươi muốn mạo hiểm ra tay với vua của một nước?” Hoàng đế khinh thường nhìn hắn.
Lê Viện không còn cách nào giả bộ ngủ nữa, nàng mở mắt, rút cánh tay của mình ra khỏi tay Vân Cảnh.
“Ngài tới đây làm gì?”
Vân Cảnh thấy nàng rúc vào trong ngực hoàng đế, dáng vẻ lười biếng không xương, tâm như bị đâm một nhát.
“Phòng tốt nhất dành cho một mình nàng ngủ. Sao nàng lại không giữ lời?” Vân Cảnh gian nan nói.
“Phòng kia ta nhường cho ngài, ngài ngủ đi! Ta có thói quen có nam nhân ở bên cạnh.” Lê Viện nói rồi hôn lên môi Hoàng đế.
Vân Cảnh nhìn động tác của Lê Viện.
Hắn không phát hiện ra hai mắt của mình đều đỏ ửng.
Lúc này hắn không màng đến Hoàng đế đang đắc ý, lại bế Lê Viện lên.
Lê Viện vội vàng ôm cổ hắn, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn hắn: “Ngài làm gì vậy? Vừa nãy không phải ngài tìm mọi cách để ta không chạm vào người ngài sao? Giờ ngài lại quấn lấy ta không buông.”
“Nàng đường đường là Quý phi, có thể giữ mình trong sạch được không hả?” Vân Cảnh nói rồi ôm nàng ra bên ngoài.
Hoàng đế muốn cướp người, nhưng cướp như thế nào đây?
Nữ nhân kia trong miệng nói "không muốn", nhưng đôi mắt nàng đều dính trên người tên khốn kia.
Khó trách Tạ Tử Cẩn và Tạ Tử Thịnh đều không phải là đối thủ của tên này. Xem ra hắn đúng là ánh trăng sáng trong lòng nàng.
Vân Cảnh ôm Lê Viện vào phòng.
Mới vừa buông liền đi ra ngoài.
Lê Viện cho rằng hắn đi cách vách ngủ với hoàng đế, "xùy" một tiếng không để ý đến hắn. Chỉ là không bao lâu, hắn lại trở về.
Mấy tiểu nhị đi theo phía sau hắn, trong tay họ có cầm theo thùng nước, có thùng nước nóng, cũng có thùng nước lạnh.
Tiểu nhị nhìn về phía Lê Viện.
Sắc mặt Vân Cảnh khó coi: “Lại nhìn thêm nữa, ta sẽ móc mắt các ngươi ra.”
Tiểu nhị vội vàng thu hồi tầm mắt.
Lê Viện nhướng mày, ngồi dậy.
Quần áo nàng lỏng lẻo, lộ ra vai ngọc, mái tóc rối tung, một ít cọng tóc xõa ở trước ngực, nhìn quyến rũ phong tình.
Vân Cảnh đi tới, che ở trước người Lê Viện, khi những tên tiểu nhị đó đi ra ngoài, hắn lạnh mặt nói với nàng: “Đi tắm.”
“Ta không còn sức lực nữa.” Lê Viện lười biếng nói: “Tên kia thật thô lỗ, giờ toàn thân của người ta đều đau quá.”
Hô hấp Vân Cảnh ngừng lại, xoay người nhìn về phía nàng: “Nàng thèm nam nhân tới vậy à?”
Lê Viện nhàn nhạt nói: “Đúng vậy! Ta thích nam nhân, ta thích cảm giác được nam nhân sủng ái, ta thích thân thể của nam nhân. Có vấn đề gì à? Ngài không thích nhìn thấy ta thì cứ rời đi là được. Lần này ta sẽ không đến tìm ngài nữa, ngài chỉ cần làm Quốc sư vô dục vô cầu của ngài thôi.”