“Ăn ngon không?” "âm mưu" của Lê Viện được thực hiện, nàng cười to như một đứa trẻ.
Vân Cảnh hẳn phải tức giận, nhưng hắn lại không giận nổi.
“Giận à?” Lê Viện thấy hắn không nói lời nào, không còn hứng thú nữa. “Thôi được rồi, không đùa ngài nữa, ngài thích ăn gì thì ăn.”
Vân Cảnh thấy nàng không vui thì rầu rĩ trong lòng, như có cục đá đè nặng.
Hoàng đế gắp đồ ăn cho Lê Viện: “Đã nói với nàng là hắn không thú vị rồi mà, nàng lại cứ thích chọc hắn. Cạnh nàng có một người nam nhân chơi với nàng còn chưa đủ sao?”
Lê Viện bưng chén rượu lên, chạm với chén rượu trước mặt Hoàng đế: “Nếu muốn chơi với ta, vậy uống sảng khoái đi.”
“Được!” Hoàng đế nâng chén rượu. “Nàng muốn làm gì ta cũng đều chiều nàng, nàng muốn uống rượu thì ta uống với nàng.”
Vân Cảnh thấy hai người ăn ý, còn hắn giống như một người thừa, Lê Viện không nói chuyện với hắn. Dù có gắp một miếng thịt cho hắn, nàng cũng không nhìn qua.
Không biết tại sao, Vân Cảnh cảm thấy ê ẩm trong lòng.
Bầu rượu trước mặt đổi cái này rồi lại tới cái khác, Lê Viện và Hoàng đế càng lúc càng say.
Hoàng đế ôm Lê Viện, dùng mặt cọ vào cổ nàng: “Nàng thơm quá!”
Lê Viện cười khanh khách: “Đừng quậy, ngứa quá.”
Vân Cảnh thấy thế, đẩy hai người ra.
Hoàng đế "phịch" một tiếng ngã trên mặt đất, Lê Viện thì ngã về phía hắn, hắn vội vàng đỡ nàng.
“Vân Cảnh, ngài là tên khốn nạn, ngài là người nam nhân đầu tiên của ta, giờ lại vô tình rũ bỏ trách nhiệm.” Lê Viện say khướt nói.
Gương mặt Vân Cảnh đỏ bừng: “Nàng đừng nói bậy, trong môn chúng ta quy định không thể có thất tình lục dục. Trước kia ta sao có thể…”
“Vân Cảnh, tên khốn nạn, ta không cần ngài nữa. Dù sao nam nhân trong thiên hạ nhiều như vậy, không phải là chỉ có mỗi mình ngài, ta không cần ngài nữa!” Lê Viện giương nanh múa vuốt hô to.
Vân Cảnh che miệng nàng lại.
Đêm khuya tĩnh lặng, tiếng ầm ĩ khiến người khác khó chịu.
Hắn nhìn Lê Viện say đến bất tỉnh nhân sự, do dự một chút mới bế nàng lên.
Lê Viện dùng mặt cọ ngực của hắn.
Hô hấp Vân Cảnh ngừng lại, dưới chân lảo đảo một cái. Chỉ là không bao lâu sau, hắn lại khôi phục dáng vẻ bình thường.
Hắn ôm nàng lên trên giường, lại từ từ buông ra.
Ngay lúc hắn chuẩn bị rời đi, Lê Viện ôm lấy cổ Vân Cảnh, dùng miệng lấp kín miệng hắn.
“Ưm…” Tim của Vân Cảnh đập càng lúc càng nhanh. “Nàng buông ra.”
Lê Viện đẩy một cái, đè Vân Cảnh ở dưới thân.
Nàng kéo đai lưng của Vân Cảnh, ngả ngớn nhìn hắn: “Không phải mất trí nhớ à? Ta ôn lại một chút chuyện với ngài nhé?”
“Nàng muốn làm gì?” Vân Cảnh nâng tay thi triển pháp.
“Nếu hôm nay ngài dám chạm vào ta, ta sẽ khiến ngài hối hận vì đã sống ở trên đời này. Vân Cảnh, ngài cứ thử xem.” Đối mắt Lê Viện híp lại.
Vân Cảnh buông ngón tay ra, trận pháp biến mất.
Hắn ngơ ngác nhìn nữ nhân ngồi trước mặt hắn, nữ nhân rút trâm cài trên đầu ra, tóc dài rối loạn.
Lê Viện cởϊ qυầи áo, lộ ra thân thể lả lướt quyến rũ.
Vân Cảnh nhắm mắt lại.
Chỉ là hình ảnh lúc nãy như in sâu vào đầu, không cách nào tan đi được.
Bàn tay nàng sờ loạn bên hông, gỡ đai lưng của hắn xuống, bàn tay đi vào.
“Ưm…” Giữa trán của Vân Cảnh chảy đầy mồ hôi lạnh.
Lê Viện nhướng mày: “Đã thành như vậy rồi, ngài đúng là biết giả bộ.”
“Đó là vì nàng.” Vân Cảnh nhìn Lê Viện. “Dưa hái xanh không ngọt, ta không nhớ những ký ức mà nàng nói, ta chỉ biết hiện tại chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì cả.”
Lửa nóng trong lòng Lê Viện cứ như vậy mà bị dập tắt.
Nàng rút tay ra, nhẹ nhàng nhìn Vân Cảnh: “Ngài lặp lại lần nữa đi.”
“Ta…” Vân Cảnh nhìn nàng. “Ta nói chúng ta hiện tại không có bất kỳ quan hệ gì. Những lời nàng nói đều là một mình nàng tình nguyện.”
Lê Viện xuống khỏi người Vân Cảnh, đi về phía bàn.
Nàng bình tĩnh uống nước trà trên bàn: “Vân Cảnh, ta đúng là thích ngài. Ngài rất đẹp, ta thích những người xinh đẹp. Chỉ là, ta không phải là người không có ngài mà không sống được.”
Nói xong, nàng đi ra ngoài.
Vân Cảnh nhìn cánh cửa.
Ngay sau đó, từ cách vách truyền đến âm thanh mở cửa.