Sau khi ngâm mình trong nước, nàng đi ra khỏi thau nước.
Nàng thay xiêm y, tùy tiện cột tóc, buộc lại đai lưng, rồi đi cửa gõ phòng kế bên.
Cửa mở ra, Vân Cảnh xuất hiện ở cửa. Nhìn thấy nàng, thần sắc hắn lạnh nhạt.
Lê Viện đánh giá Vân Cảnh: “Ngài không tắm gội à?”
“Ta… Không cần.” Sắc mặt Vân Cảnh cứng đờ.
“Ồ, vậy à!” Lê Viện muốn đi vào, đã bị Vân Cảnh ngăn cản. “Ngài chặn ta làm gì?”
“Hắn đang tắm.” Vân Cảnh nhíu mày: “Nam nữ khác biệt…”
Lê Viện cười to: “Ngài là tên ngốc à? Hắn ước gì ta vào nhìn hắn tắm đó, ai cần ngài xen vào việc của người khác chứ?”
“Nàng rốt cuộc có biết xấu hổ không hả?” Vân Cảnh buồn bực.
Lê Viện cười như không cười nhìn hắn: “Ta không phải yêu nữ à? Yêu nữ đương nhiên không biết xấu hổ rồi, Hoàng đế nhìn cũng không tệ, cùng hắn làm uyên ương, theo như nhu cầu không tốt hơn sao?”
“Nàng…” Vân Cảnh tức giận, đẩy nàng ra ngoài, muốn đóng cửa lại.
Lê Viện bị hắn đập cửa vào mặt thì cũng không có tức giận.
“Thật là tên ngốc mà.” Là một tên ngốc đáng yêu.
Hoàng đế buộc đai lưng đi ra ngoài: “Nàng tới à?”
“Ta kêu nàng đi rồi.” Vân Cảnh đánh giá Hoàng đế.
Dáng người săn chắc, cơ bắp rất có hình. Mà mình thì như…
Hắn đang nghĩ cái gì vậy?
Vân Cảnh bị ý nghĩ hoang đường trong đầu làm cho ngây người.
Tại sao hắn lại đi so sánh với Hoàng đế?
Tại sao hắn lại để ý đến việc nàng có thích thân thể hoàng đế hay không?
Sư thúc nói đúng, nữ nhân này quả nhiên là yêu nữ. Không được! Hắn nhất định phải giữ vững ý thức của mình, tuyệt đối không thể bị nàng mê hoặc.
“Ừ, ta đi tìm nàng.” Hoàng đế nói rồi đi ra ngoài.
Vân Cảnh ngăn Hoàng đế lại.
“Lại sao đây?” Hoàng đế không vui.
“Ngài không thể đi.” Vân Cảnh nói: “Đêm hôm khuya khoắt, trai đơn gái chiếc còn ra thể thống gì? Ngài là vua của một nước, sao có thể không màng thế tục như vậy được?”
“Vân Cảnh, ngươi không cho ta đi, chắc là không muốn ta chạm vào nàng nhỉ?” Hoàng đế cười khẽ. “Nhưng ngươi không dám đụng vào nàng, lại còn không cho nam nhân khác chạm vào à. Mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, chẳng lẽ muốn nàng thủ tiết cả đời? Ngươi bỏ được, nhưng trẫm không nỡ.”
Hoàng đế nói xong, nghe thấy ngoài cửa có người gõ cửa.
Hắn đi qua mở cửa thì thấy Lê Viện đứng ở ngoài cười tươi nhìn hắn.
“Tắm xong chưa? Tiểu nhị đưa đồ ăn tới rồi.”
Tiểu nhị đứng ở phía sau, đồ ăn bưng ở trên tay.
“Các vị khách nhân, tiểu nhân đưa tới những món ăn ngon nhất của tiệm đây, mời mọi người từ từ dùng bữa.”
Tiểu nhị bày biện đồ ăn xong, lại rót rượu cho họ.
“Các vị khách nhân, rượu này là loại rượu độc quyền của cửa hàng chúng ta. Mời mọi người dùng.”
Nói xong rồi thì tiểu nhị rời đi.
Lê Viện ngồi xuống, cầm lấy chiếc đũa. Thấy hai nam nhân không nhúc nhích thì nói: “Các người không đói bụng à? Ngày mai còn phải lên đường nữa, mau tới đây ăn đi!”
Hoàng đế đi tới, ngồi ở bên cạnh nàng.
Vân Cảnh nhíu mày, thân thể không chịu khống chế đi tới ngồi ở chỗ bên cạnh còn lại của Lê Viện.
Lê Viện gắp đồ ăn cho Hoàng đế: “Ăn nhiều một chút.”
“Nếu đồ ăn này do nàng đút, vậy nó sẽ là món ăn ngon nhất thế gian.” Hoàng đế nhìn đôi môi đỏ của Lê Viện, thổn thức nói.
“Nghĩ hay nhỉ.” Lê Viện kẹp một miếng thịt nhét vào trong miệng Hoàng đế.
Hoàng đế há miệng ăn lấy, ánh mắt sâu xa nhìn Lê Viện.
Vân Cảnh rầu rĩ ăn cơm.
“Sao ngài không ăn thịt?” Lê Viện nói.
“Ta ăn chay.” Vân Cảnh thấy Lê Viện nói chuyện với hắn, lại có chút vui sướng.
“Ông già kia ép ngài à?” Lê Viện nhíu mày. “Ngài trước kia cũng đâu phiền phức như này, không ngờ sau khi mất trí nhớ, lại biến thành dáng vẻ này.”
Nói đoạn, nàng gắp một miếng thịt ăn.
Vân Cảnh đột nhiên có chút muốn biết những ký ức đã mất đi.
Rất suиɠ sướиɠ sao?
Đột nhiên tay hắn bị kéo, hắn quay đầu lại, nhìn thấy Lê Viện sát lại gần, lấp kín miệng hắn.
Nàng đút một miếng thịt từ trong miệng nàng vào miệng hắn. Vân Cảnh theo bản năng từ chối, nhưng không đấu lại đầu lưỡi của Lê Viện.
Sau khi miệng thịt kia bị Vân Cảnh nuốt vào bụng, Vân Cảnh cảm thấy toàn thân nóng lên, trái tim không chịu khống chế mà đập loạn.
Hắn ngơ ngác nhìn gương mặt ửng đỏ ở trước mặt, môi đỏ quyến rũ.