Lê Viện quá hiểu hắn.
Lúc mới quen Vân Cảnh, hắn cũng không biết niềm vui của thế gian là gì như hiện tại. Sau đó mới bị nàng kéo xuống phàm trần.
Trước kia nàng có thể khiến hắn hiểu tình yêu nam nữ, còn giờ chỉ là bắt đầu từ con số 0, nàng không tin hắn sẽ thật sự vô tâm với nàng.
Bàn tay Lê Viện chui vào trong quần áo của hắn.
Vân Cảnh vội vàng kéo cương ngựa, hất tay nàng ra: “Nàng còn như vậy, ta sẽ…”
“Thi pháp gϊếŧ ta?” Lê Viện nói ở bên tai hắn: “Ngài làm được à?”
Sắc mặt Vân Cảnh khó coi.
“Ngài thử hỏi bản thân một chút đi. Tại sao ngài lại không thi thuật để chạy trốn? Ngài chỉ bị mất trí nhớ, chứ không phải bị mất thuật pháp. Lão già kia nói ngài có thiên phú dị bẩm, điều này chứng minh thuật pháp của ngài rất mạnh.” Lê Viện lại cho tay vào, vuốt cơ ngực săn chắc của hắn. “Ngài không động thủ với ta là bởi vì ngài không nỡ. Tuy ngài không nhớ rõ ta, nhưng thân thể của ngài theo bản năng mà muốn thương ta.”
Vân Cảnh nhíu mày.
Nàng nói đúng.
Hắn có thể thi thuật.
Nhưng hắn không có ý như vậy.
Không! Không thể bị yêu nữ này mê hoặc được.
Hắn không động thủ, bởi vì nàng là nữ nhân.
“Vân Cảnh, ngài không muốn nhớ lại ký ức đã mất đi sao? Những ký ức đó rất suиɠ sướиɠ đó.” Lê Viện tiếp tục mê hoặc. “Mất đi những ký ức đó, ngài sẽ bị tổn thất rất lớn.”
“Câm miệng. Một là bây giờ lên đường, hai là ta lập tức rời đi.” Vân Cảnh tức giận.
“Thôi được rồi! Ngài vẫn là tên ngốc như lúc trước, ta không đùa ngài nữa. Đi thôi!” Lê Viện rút bàn tay ra.
Vân Cảnh cảm giác bàn tay mềm mại kia rời đi.
Không biết tại sao, trong lòng hắn có chút buồn bã mất mát, như có thứ đồ quan trọng gì đó bị mất đi vậy.
Hoàng đế đuổi tới, thấy không khí giữa bọn họ kỳ lạ thì nói với Lê Viện: “Bảo bối, muốn lại đây không? Ta cũng không phải là tên ngốc không hiểu phong tình kia.”
“Giờ ta không có hứng thú.” Lê Viện nói: “Lên đường thôi!”
Đoạn đường kế tiếp Lê Viện rất ngoan.
Vân Cảnh cảm nhận rõ thấy sự lạnh nhạt của nàng.
“Ở chỗ này nghỉ chân đi!” Trời sắp tối rồi, bọn họ chạy tới khách điếm.
Tiểu nhị ra nghênh đón, dắt ngựa của bọn họ tới hậu viện.
“Ông chủ, cho chúng ta hai căn phòng.” Lê Viện nói.
“Có ngay đây.” Ông chủ khách điếm lập tức đưa cho họ hai cái thẻ bài. “Các vị khách quan có muốn ăn cơm ở chỗ này không? Cửa hàng của chúng ta có rất nhiều đồ ăn ngon.”
“Tất nhiên rồi, không thì ta đói chết mất?” Lê Viện cười nói: “Chuẩn bị món ngon đưa đến phòng cho chúng ta nhé. À phải rồi, còn rượu nữa.”
“Vậy đưa đến hai phòng, hay là đưa đến một phòng?”
“Đưa đến một phòng, đưa vào phòng này đi! Đúng rồi, trước khi đưa cơm, chuẩn bị cho chúng ta một ít nước ấm. Chúng ta muốn tắm rửa một chút rồi mới ăn.” Lê Viện nói.
“Được được.”
Trước khi ba người vào phòng, Lê Viện đi vào phòng trước, Hoàng đế muốn chen vào nhưng bị Lê Viện chặn lại.
“Ngươi ở với hắn đi.”
“Tại sao chứ? Nàng còn nợ ta cái gì, quên mất rồi à?” Hoàng đế chặn cửa nàng. “Ta đói rồi, muốn ăn.”
“Giờ ta không có hứng thú.” Nói xong, Lê Viện đóng cửa lại.
Hoàng đế quay đầu nhìn về phía Vân Cảnh: “Ngươi ngoại trừ đẹp thì có gì khiến nàng để ý chứ? Nàng bởi vì ngươi mà không vui. Thật mất hứng!”
Vân Cảnh phức tạp nhìn cửa phòng Lê Viện.
“Nàng không vui sao?”
“Chứ sao? Ngươi thấy nàng rất vui à?” Hoàng đế hừ lạnh nói: “Đi thôi!”
Tốc độ của tiểu nhị rất nhanh. Không lâu sau, nước ấm được đưa vào.
Lê Viện ngâm mình trong nước ấm, thả lỏng tâm trạng.
Nàng không dễ tức giận như vậy, vừa nãy chỉ ra vẻ để Vân Cảnh xem thôi.
Nàng sẽ khiến hắn hiểu, nàng có thể sủng hắn, cũng có thể bỏ rơi hắn.