Nụ cười trên mặt Lê Viện biến mất.
Hoàng đế ở bên cạnh thêm mắm thêm muối: "Yêu nữ chứ còn gì nữa! Ban ngày mà còn cướp người được cơ mà."
Lê Viện quay đầu lại nhìn Hoàng đế: "Hắn còn nói ta sẽ khiến ngài diệt quốc. Ngài còn cười được à?"
"Nói diệt là diệt chắc! Chết dưới hoa mẫu đơn, cũng thành quỷ phong lưu. Ta tình nguyện làm quỷ phong lưu, cũng không muốn sống uổng một kiếp người." Hoàng đế nói rồi ôm lấy eo nàng, cúi xuống hôn nàng.
Vân Cảnh túm lấy cánh tay Lê Viện, kéo nàng qua.
Lê Viện không ngờ tới phản ứng của Vân Cảnh, nàng có chút ngoài ý muốn.
Không phải mất trí nhớ rồi à?
Chẳng lẽ dù mất trí nhớ, ghen tuông cũng trở thành một loại bản năng?
Vân Cảnh nhìn tay của mình, vẻ mặt khó hiểu.
Hắn thấy chuyện mình làm thật khó hiểu.
Lê Viện nâng gương mặt của Vân Cảnh, hôn lên bờ môi của hắn: "Đáng yêu quá."
Khuôn mặt Vân Cảnh đỏ ửng: "Ngươi... Yêu nữ..."
"Ta là yêu nữ, ngài thích chứ." Lê Viện nhéo cằm hắn. "Giả vờ đứng đắn cái gì? Trên giường ngài cứ như cầm thú ấy."
Hoàng đế đen mặt.
Hắn ôm eo Lê Viện: "Chuyện nàng đồng ý với ta, nàng sẽ không quên đấy chứ?"
"Nghe nói công chúa Phượng Quốc là một giai nhân tuyệt sắc. Hai người thành thân là mỗi ngày ngài đều có giai nhân làm bạn rồi, không thích à? Đừng chăm chú theo ta nữa." Lê Viện mỉm cười.
"Quả nhiên nàng muốn đổi ý. không được! Công chúa Phượng quốc có phải là giai nhân hay không thì ta không biết, dù sao hiện giờ ta chỉ muốn làm chết nàng." Hoàng đế nói rồi bế Lê Viện lên.
Vân Cảnh thấy vậy, vội vàng cướp người từ trong tay hoàng đế.
"Nàng không muốn, ngài đừng..."
Còn chưa nói xong, sắc mặt Vân Cảnh lại thay đổi.
Tại sao hắn lại bài xích nam nhân khác chạm vào nàng như vậy?
Nàng rốt cuộc là ai?
"Được, đừng quậy nữa. Nơi này là ở đâu vậy?" Lê Viện buông hoàng đế ra, nhìn bốn phía. "Chúng ta phải về Thủ Đô."
Tạ Tử Cẩn và Tạ Tử Thịnh còn đang chờ nàng! Nếu nàng mất tích, hai nam nhân kia nhất định sẽ lật tung chỗ này lên. Còn chưa kể là nàng mất tích cùng với Hoàng đế.
"Nhìn nơi này xem, Phong quốc sư đúng là Phong quốc sư, đưa chúng ta tới nơi xa như vậy." Hoàng đế rất hiểu rõ lãnh thổ của mình.
Chỉ nhìn thôi, hắn đã đoán được nơi này là nơi nào rồi.
"Làm sao mới về được đây?" Lê Viện nhìn về phía Hoàng đế.
"Chúng ta qua bên kia tìm ngựa hoặc xe ngựa đi, nơi này cách thủ đô có hơi xa. Dù có tìm được xe ngựa tốt nhất, thì cũng phải bốn năm ngày mới có thể trở về." Hoàng đế nói: "Đi thôi!"
Ba người không đi bao lâu đã gặp chuồng ngựa. Lê Viện dùng trang sức để đổi hai con ngựa. Tại sao nàng lại không đổi ba con ngựa, bởi vì nàng không muốn để Vân Cảnh ngồi một mình một ngựa.
"Các người muốn cùng nhau cưỡi ngựa à?" Hoàng đế thấy Lê Viện lên ngựa với Vân Cảnh thì không vui. "Không được, nàng qua đây cưỡi với ta đi."
"Hắn mà chạy thì ngài chịu trách nhiệm à?" Lê Viện nhìn Vân Cảnh. "Ngài cảm thấy ta sẽ yên tâm để một người mất trí nhớ cưỡi ngựa một mình sao?"
"Vậy ta cưỡi chung với hắn." Hoàng đế nói rồi liền lên ngựa.
Lê Viện còn chưa kịp nói chuyện, Vân Cảnh đã kéo cương ngựa, thúc ngựa chạy.
Hoàng đế thấy thế, nhanh chóng đuổi theo.
Lê Viện ôm lấy eo Vân Cảnh.
Cả người Vân Cảnh cứng đờ: "Nàng bỏ ra."
"Không được, thả ra sẽ ngã xuống mất." Lê Viện ở nói bên tai hắn: "Sao ngài khẩn trương vậy? Ta đâu thể nào ở trên ngựa ăn ngài được. Tuy trước kia chúng ta đã từng thử qua..."
Cả người Vân Cảnh run rẩy.
Đột nhiên hắn cảm giác có thứ to bự mềm mại cọ xát ở phía sau lưng hắn, khiến thân thể của hắn kỳ lạ, như có dòng lửa nóng từ phía dưới chảy lên.