Phong quốc sư lạnh nhạt nói: "Đây là sự lựa chọn của hắn."
"Ý của ngươi là các ngươi không ép buộc hắn, hắn tự lựa chọn quên ta?" Lê Viện cười lạnh. "Ngươi cảm thấy ta dễ lừa lắm à?"
"Tin hay không thì tùy ngươi, đây là sự thật. Giờ ngươi đã nhìn thấy hắn thì cũng nên hết hy vọng đi. Dù sao đối với ngươi, hắn cũng chỉ là một trong số những người nam nhân của ngươi mà thôi. Hà tất phải dây dưa?" Phong quốc sư nói rồi phất tay áo tiễn khách: "Người đâu, đưa bọn họ ra ngoài."
Lê Viện giơ cây súng trong tay lên: "Các ngươi động vào ta thử xem."
"Ngươi còn muốn thế nào nữa đây?" Phong quốc sư lạnh lùng nhìn nàng. "Nể mặt Hoàng Thượng, quốc sư ta đây mới cho ngươi một chút mặt mũi, ngươi đừng có mà rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."
"Thật ngại quá, bà cô này đây thích nhất là uống rượu phạt, không thích uống rượu mời." Lê Viện bắn một phát lên không trung. "Ta muốn mang hắn đi, dù hắn có nhận ra ta hay không, hắn vẫn là nam nhân của ta, nhất định phải theo ta."
"Quốc sư, trẫm sắp đại hôn rồi, ngài cũng bận việc đại điển. Thôi cứ vậy đi! Vị Vân quốc sư này đi theo chúng ta. Dù sao hắn cũng không nhớ gì, ngài không cần phải lo gì cả?" Hoàng đế đứng ra giảng hòa. "Hay là Quốc sư đang lo lắng điều gì đó?"
"Hoàng Thượng, người cũng bị yêu nữ này mê hoặc rồi." Phong quốc sư nói: "Nữ nhân này am hiểu mê hoặc lòng người, người là vua của một nước, nếu như bị yêu nữ mê hoặc, đó là dấu hiệu diệt quốc."
"Thích nữ nhân là dấu hiệu diệt quốc. Hoá ra Quốc sư ngài chui ra từ trong bụng nam nhân à?" Lê Viện châm chọc.
"To gan, yêu nữ mở miệng là ngôn ngữ ô uế." Phong quốc sư lạnh nhạt nói: "Nếu ngươi không muốn tự mình đi, vậy ta đưa ngươi đi ra ngoài."
Nói đoạn, Phong quốc sư làm dấu tay, thi triển thuật.
Lê Viện lần đầu tiên thấy Quốc sư thi triển thuật.
Vân Cảnh trước kia không có biểu hiện kỹ năng như vậy cho nàng xem.
Nàng tò mò nhìn động tác của Phong quốc sư.
Trong không trung xuất hiện luồng khí lạnh lẽo, một cơn gió thổi đến.
Hoàng đế ôm lấy Lê Viện.
Bóng dáng hai người bị cơn gió kỳ lạ cuốn lấy.
Ở thời khắc cuối cùng, Lê Viện nhào về phía Vân Cảnh.
Trận gió kia cứ vậy mà cuốn lấy cả Vân Cảnh.
"Yêu nữ, thả Vân Cảnh ra." Phong quốc sư thấy thế, muốn thu thuật về, nhưng không còn kịp nữa rồi.
Thi ra rồi lại muốn thu thuật, đó là chuyện không có thể nào xảy ra.
"Sư phụ, giờ phải làm sao đây? Vân sư huynh vẫn bị yêu nữ kia bắt đi rồi." tiểu đồng ở bên cạnh nôn nóng nói.
"Đây là số mệnh của hắn, ta đã đã tận lực rồi." Giọng điệu của Phong quốc sư khá phức tạp. "Hắn nếu có thể qua được ải này, thì có thể trở thành người đứng đầu của chúng ta. Nếu không qua được, thì cũng coi như là số mệnh của hắn."
Ba người bị gió cuốn đi rất xa.
Khi dừng lại, Lê Viện ngồi trên đùi Vân Cảnh, chân nàng thì đặt trên người hoàng đế.
Vân Cảnh ngồi dậy, đề phòng nhìn Lê Viện.
Lê Viện chịu không nổi ánh mắt xa lạ như vậy của hắn. Tuy trước kia hắn cũng lạnh nhạt, nhưng không có xa lạ giống như bây giờ.
Nàng ngồi dậy, cắn ngay miệng Vân Cảnh.
"A..." Vân Cảnh đẩy nàng ra. "Ngươi làm gì vậy?"
"Nghe đây, ngài là nam nhân của ta, ta là nữ nhân của ngài. Tên già kia cố ý cướp ngài đi, muốn phá hư tình cảm của chúng ta, nên đã thi triển thuật với ngài." Lê Viện nhéo gương mặt của Vân Cảnh. "Không ngờ tên già đó hư như vậy, nhất định là do ngài đẹp quá, khiến hắn ta muốn chiếm lấy đây mà."
Vân Cảnh nhíu mày: "Phong sư thúc không phải là người như vậy, người dạy ta thuật pháp, giúp ta tăng tu vi. Mà ngươi... Không rõ lai lịch, là yêu nữ."