“Cuồng ngôn loạn ngữ.” Tiểu đồng cười lạnh. “Yêu nữ, nơi này không phải là nơi để ngươi làm càn.”
Hoàng đế nhìn về phía tiểu đồng: “Nàng do ta mang đến. Lời nói của trẫm không có tác dụng gì à?”
“Hoàng Thượng, nàng ta là yêu quái, người không thể bị nàng mê hoặc được.” Tiểu đồng làm tư thế mời. “Có chuyện gì thì nên đợi Quốc sư xuất quan rồi hãy nói sau! Xin mời hai vị đi cho.”
Hoàng đế nhìn về phía Lê Viện: “Không thì…”
Lời còn chưa nói xong, Lê Viện đã lấy ra cây súng lục từ trong hệ thống, bắn về phía cửa lớn.
Đồ nàng chuẩn bị sẵn quả nhiên có tác dụng.
Hoàng đế ngơ ngác nhìn Lê Viện đi vào.
Tiểu đồng tiến đến ngăn cản, bị Lê Viện một chân đá bay.
Hoàng đế nhìn động tác của Lê Viện, như lần đầu quen biết nàng.
Thì ra nàng không chỉ xinh đẹp mà thân thủ cũng rất tốt. Nếu nàng muốn gϊếŧ ai, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?
Càng nhiều người đi tới ngăn cản nàng lại.
Lê Viện mỉm cười: “Ta rất ít khi gϊếŧ người.”
Có nghĩa là không phải nàng không dám gϊếŧ người.
“Dừng tay.” Một âm thanh dịu dàng vang lên.
Một người nam nhân tóc bạc đi ra.
“Quốc sư.” Hoàng đế nhìn thấy nam nhân tóc bạc thì chắp tay.
“Hoàng Thượng, người chỉ vì nụ cười của mỹ nhân mà đưa nàng tới đây. Nơi này chỉ có Hoàng Thượng Đại Lịch mới biết được. Hoàng Thượng, người thất ước rồi.” Người nam nhân tóc bạc lạnh lùng nhìn hoàng đế.
Lê Viện đánh giá nam nhân trước mặt.
Người này là sư thúc của Vân Cảnh?
Có phải trẻ quá rồi không?
Theo lý, hắn đã là một ông già rồi mới đúng.
Nhìn cũng khá đẹp, khó trách hoàng đế lại nói Quốc sư nào cũng đều đẹp.
Lê Viện cất súng lục đi, cười quyến rũ: “Ngươi là Quốc sư à? Sư thúc của Vân Cảnh?”
Phong quốc sư đánh giá Lê Viện: “Ngươi chính là yêu nữ gieo rắc mầm bệnh cho thiên hạ sao? Hôm nay vừa nhìn, quả nhiên có thủ đoạn, nếu không thì Hoàng Thượng cũng sẽ không mang ngươi tới nơi này.”
“Vân Cảnh đâu?” Lê Viện nói.
“Hiện giờ Vân Cảnh dốc lòng tu hành, không thể để ngoại giới quấy rầy được.” Phong quốc sư nói: “Ta đã sắp xếp xong rồi, về sau Vân Cảnh sẽ ở lại tiếp nhận vị trí của ta.”
“Mình ngươi sắp xếp là được à, ta vẫn chưa có đồng ý, Vân Cảnh là người của ta.” Lê Viện nói: “Ta không cho hắn đi, thì hắn cũng đừng mơ đi được.”
“Xem ra ngươi không thấy Vân Cảnh sẽ không chết tâm.” Phong quốc sư lạnh nhạt nói: “Người đâu, kêu Vân Cảnh ra đây.”
Tiểu đồng vội vàng chạy vào bên trong.
Trong lúc tiểu đồng đi tìm Vân Cảnh, những người khác đều dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Lê Viện.
Lê Viện nhìn cửa phòng bên trong.
Hoàng đế ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Nàng đối xử với người nam nhân này thật đặc biệt, cả hai vị hoàng tử kia cũng như thế, nàng đúng là hoa tâm.”
Lê Viện nhéo gương mặt của Hoàng đế: “Ghen tị à? Ngài nếu giúp ta hoàn thành chuyện này, ta cũng sẽ đối xử tốt với ngài.”
Phong quốc sư nhìn Lê Viện nói: “Đồ vật lúc nãy của ngươi là cái gì vậy?”
Lê Viện quay đầu lại nhìn hắn: “Thấy hứng thú à? Ngươi nếu tặng Vân Cảnh cho ta, ta sẽ tặng lại đồ vật cho ngươi.”
Vân Cảnh đang bị tiểu đồng dẫn ra: “…”
Hắn đứng ở nơi đó, nhìn nữ nhân xinh đẹp kia.
Nàng rất đẹp.
Nụ cười ấy… như hòa tan tất cả trái tim băng giá.
Chỉ là…
“Vân Cảnh…” Đôi mắt Lê Viện tỏa sáng, nàng chạy tới chỗ Vân Cảnh.
Vân Cảnh nhíu mày, tránh khỏi sự đụng chạm của Lê Viện, nhẹ nhàng nói: “Ta biết ngươi à?”
Lê Viện đến đây đã không vui rồi, nghe Vân Cảnh nói vậy thì sắc mặt càng khó coi.
Nàng quay đầu lại nhìn Vân Cảnh: “Ngài nói gì?”
Vân Cảnh đột nhiên cảm thấy ánh mắt như vậy khiến hắn hoảng loạn trong lòng.
Nhưng hắn không có cơ hội suy nghĩ nhiều.
“Ta biết ngươi à?”
Lê Viện nhìn về phía Phong quốc sư: “Các ngươi làm gì hắn rồi?”