Giữa núi non, chỉ có âm thanh chim chóc ca hát.
Lê Viện nhìn bốn phía: “Quốc sư của các ngài ở nơi như vậy à?”
“Quốc sư của chúng ta khác với Quốc sư của các nàng.” Hoàng đế nói: “Biết tại sao không?”
“Chẳng lẽ còn có bí mật gì sao?” Lê Viện đi theo Hoàng đế đến chỗ tảng đá nghỉ ngơi.
“Vốn Quốc sư của chúng ta cũng ở trong cung, nhưng ở thời tân đế, Hoàng Hậu và Quốc sư yêu nhau. Hoàng Thượng giận dữ, xử tử Hoàng Hậu, sung quân Quốc sư tới nơi này, nước có thể không có Hoàng Hậu, nhưng không thể không có Quốc sư. Bởi vậy dù bị sung quân tới nơi này, Hoàng đế cũng cần có sự tương trợ của Quốc sư, chỉ là từ đó nơi này là nơi ẩn cư của Quốc sư.”
“Nghe nói nhiều đời Quốc sư đều rất đẹp, khó trách Hoàng Hậu sẽ động tâm.” Lê Viện nói.
“Cho nên…” Hoàng đế sát lại gần. “Nàng tìm Quốc sư của chúng ta là vì nghe nói hắn đẹp, muốn đoạt lấy hắn chứ gì?”
“Đương nhiên không phải rồi, ta không có hứng thú với người già.” Lê Viện đứng lên. “Tiếp tục đi thôi! Có phải sắp tới rồi không?”
“Đã thấy phòng thì tất nhiên là tới rồi.” Hoàng đế đi theo phía sau Lê Viện.
Lê Viện dừng lại.
Đột nhiên trong lòng có cảm giác rầu rĩ.
Nàng che ngực lại.
“Sao vậy?” Hoàng đế đỡ nàng. “Có phải nàng thấy không thoải mái không? Nếu không để ta cõng nàng nhé?”
Lê Viện quay đầu lại nhìn hắn: “Thấy dáng vẻ ngài khẩn trương như vậy, nếu không phải mới quen biết ngài, ta còn tưởng là ngài yêu ta đấy.”
“Mới quen biết thì sẽ không yêu nàng sao? Nàng cuốn hút thế nào nàng cũng rõ mà?” Hoàng đế nâng cằm nàng.
“Từ xưa đến nay Đế vương đều vô tình, Đế vương đa tình đều không sống được đến bây giờ.” Lê Viện bắt lấy tay hắn tay. “Chút nữa nếu ta có chỗ nào không ổn, thì ngài không cần phải quan tâm ta, tự lo cho bản thân đi.”
Lại một lát sau, bọn họ đi tới một tòa trang viên.
Trước cửa trang viên có một cây hoa anh đào. Giờ không phải mùa cây anh đào nở hoa, nhưng cây anh đào này lại nở bông rực rỡ.
Cánh hoa bay múa, khiến nơi này trông như bức họa.
“Thật đẹp!”
“Đây là một cơ quan.” Hoàng đế nói: “Nếu có kẻ xâm lấn, cánh hoa này chính là một cây tên bắn lén, ngay lúc nàng không chú ý liền đâm vào trái tim nàng.”
“Thật à? Người thiết kế cơ quan này đúng là tài giỏi. Vậy những cây hoa anh đào này không phải là cây bình thường rồi.”
Cửa mở ra, tiểu đồng hành lễ với Hoàng đế, nói: “Hoàng Thượng, Quốc sư đang bế quan, không thể tiếp đón Hoàng Thượng được. Xin Hoàng Thượng về cho.”
“Trẫm sẽ không quấy rầy đến việc quốc sư bế quan.” Hoàng đế nói: “Đi vào nói chuyện trước có được không?”
“Hoàng Thượng, nơi này không phải là nơi để dỗ mỹ nhân cho Hoàng Thượng. Xin mời Hoàng Thượng rời khỏi nơi này.” Tiểu đồng nói rồi làm tư thế mời.
Lê Viện cười như không cười nhìn tiểu đồng: “Nơi này của các ngươi thật đúng là lớn, ngay cả vua của một nước cũng không thể bước vào. Nếu các ngươi ở bên trong lập mưu mưu phản, chẳng phải là không có người nào có thể quản rồi sao?”
“Ngươi chỉ là yêu nữ địch quốc, có tư cách gì mà nói ở chỗ này?” Tiểu đồng lạnh lùng nói: “Trước khi Quốc sư bế quan đã tính đến việc ngươi sẽ tới, ngài nói không cho ngươi bước vào nơi này nửa bước. Quốc sư còn muốn ta chuyển lời cho ngươi, người ngươi muốn tìm đã đi vào chính đạo, sẽ không chịu sự mê hoặc của ngươi nữa đâu.”
“Thật à? Xem ra Quốc sư của các ngươi đã đoán ra ta sẽ tới, vậy chắc cũng biết ta đến đây vì ai nhỉ. Thế thì không cần phải giả vờ nữa, ta cũng không muốn chơi trốn tìm với các ngươi. Người đâu? Mau giao ra đây cho ta, bằng không hôm nay ta chỉ đành chơi với các ngươi thôi.”