Lê Viện nhận được tin tức mình muốn, chuẩn bị trở về.
Bàng Ngọc Phàm giữ chặt nàng lại, ôm nàng vào trong ngực, nói ở bên tai nàng: “Ta cung cấp cho nàng tin tức quan trọng như vậy, nàng cứ vậy mà đi à? Thật vô tình!”
“Vậy ngươi muốn thế nào? Chẳng lẽ…” Lê Viện giữ chặt cổ áo hắn, hôn lấy môi hắn.
“Ưm…” Vẻ mặt Bàng Ngọc Phàm say mê.
Nụ hôn này xuất hiện trong nháy mắt, ngắn ngủi cực kỳ.
“Đây là tiền đặt cọc, giúp ta tìm được người, ta sẽ đưa ngươi toàn bộ. Ngoan…”
Nói rồi Lê Viện đi mất.
Bàng Ngọc Phàm sờ môi: “Yêu tinh.”
Lê Viện trở lại cung điện, lúc này Tạ Tử Cẩn và Tạ Tử Thịnh cũng đã trở lại.
“Mẫu phi đi đâu vậy?” Tạ Tử Thịnh nói: “Cũng may không có việc gì, nếu nàng vẫn chưa trở về, chúng ta sẽ đi tìm nàng mất.”
“Ta đi hỏi một ít tin tức, Quốc sư không ở trong hoàng cung, xem ra chúng ta chạy một chuyến vô ích rồi.” Lê Viện đi tới, ngồi ở trong ngực Tạ Tử Thịnh, hôn lên môi hắn.
Tạ Tử Thịnh cúi đầu hôn sâu.
Tạ Tử Cẩn không vui: “Hắn ở chỗ nào?”
“Chỉ có Hoàng đế Đại Lịch mới biết nơi Quốc sư đang ở. Giờ chúng ta có hai lựa chọn, một là chờ ngày đại hôn đến, hai là tìm đáp án ở chỗ Hoàng đế.” Lê Viện nói.
“Với tính cách của nàng, tất nhiên sẽ không chờ đến ngày đại hôn.” Tạ Tử Cẩn nói: “Nàng tính xuống tay ở chỗ hoàng đế.”
“Bingo, đúng rồi.” Lê Viện búng tay một cái. “Có lẽ ngày mai ta phải gặp vị tân đế này.”
“Nàng lại muốn quyến rũ hắn?” Tạ Tử Cẩn không vui.
“Sao có thể gọi là quyến rũ được? Đây là mỹ nhân kế trong binh pháp.” Lê Viện gác chân, ngoắc ngón tay với Tạ Tử Cẩn. “Đây mới là quyến rũ.”
Tạ Tử Cẩn đứng lên, bế Lê Viện từ trong ngực Tạ Tử Thịnh lên trên giường lớn.
Tạ Tử Thịnh cười khẽ: “Kiềm chế đi, nơi này dù sao cũng là địa bàn của người ta.”
Ngày thứ hai tỉnh lại, Lê Viện điều tức nội lực, hấp thu tinh khí của hai nam nhân bá đạo kia, sắp xếp một chút rồi ra cửa.
Nơi nàng đi qua, dù là cung nữ hay thái giám đều trợn mắt há hốc mồm, hoặc thất hồn lạc phách.
“Mặt nhìn như hồ ly tinh mà muốn quyến rũ Hoàng Thượng, nếu trên gương mặt của ngươi có vẽ một đóa hoa, chẳng phải Hoàng Thượng càng thích sao? Người đâu…”
Trong Ngự Hoa Viên có một nữ nhân xinh đẹp đang vênh mặt hất hàm chửi bậy với cung nữ đang quỳ gối.
Cung nữ kia khóc lóc, khuôn mặt nhỏ ngập tràn nỗi sợ, sự khẩn cầu cũng hiện lên trong mắt.
“Hơi chút xinh đẹp đã là quyến rũ Hoàng Thượng, dữ với một muội muội yếu đuối như vậy, cũng không phải là chuyện mà một nữ nhân tốt nên làm đâu!” Lê Viện xuất hiện trong Ngự Hoa Viên.
“Ngươi là ai?” Nữ nhân kia nhìn thấy Lê Viện thì sắc mặt thay đổi.
Thế gian lại có người đẹp đến như vậy.
Không, nhất định là hồ ly tinh biến thành.
“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta không tán thành lời ngươi nói. Nếu muội muội này dễ quyến rũ Hoàng Thượng như vậy, chỉ có thể nói hắn không thuộc về ngươi thôi. Ngươi không tốt, tất nhiên sẽ không khiến nam nhân thấy hứng thú, đây là thất bại của ngươi. Sao có thể bởi vì sự thất bại của mình mà đi ghen tị với người thành công hơn ngươi chứ?”
“Ngươi! Người đâu, bắt nàng ta lại cho ta.” Nhất định không thể để Hoàng Thượng thấy nàng.
Lê Viện nhìn đám người tới gần nàng.
Nàng đứng im tại chỗ, cung nữ đang quỳ gối chớp mắt lo lắng nhìn nàng.
Ngay lúc những người đó đến đây, Lê Viện nhảy lên. Những người đó đụng vào nhau, ngã thành một đống.
“Ha ha…” Lê Viện cười khẽ.
Đột nhiên, một bàn tay ôm lấy eo nàng, cười nói: “Chơi vui vậy sao?”
Lê Viện quay đầu lại, thấy một gương quen thuộc mặt.
Bàng Ngọc Phàm.
Không, Bàng Ngọc Phàm nói hắn là Thục Vương, mà tân đế giống hắn y như đúc, vậy người này là tân hoàng.
Quả nhiên giống nhau như đúc.
Bàng Ngọc Phàm hoàn toàn có thể thay thế.
“Đẹp à?” Hoàng đế nhéo cằm nàng. “Từ đâu xuất hiện tiểu khả ái này thế? Sao trước kia ta chưa từng gặp nàng? Đêm nay trẫm sủng hạnh nàng nhé?”