“Còn có nhân vật như vậy à?” Lê Viện đánh giá Bàng Ngọc Phàm. “Vậy ngươi sao lại ở trong hoàng cung?”
“Ta và Hoàng đế giống nhau như đúc, vì không để triều cục rung chuyển, ta chỉ có thể ở trong tầm mắt của hắn ta. Bằng không có náo động, ai gánh vác trách nhiệm này đây?” Bàng Ngọc Phàm nói.
“Ta thấy ngươi không giống người bị giam cầm.” Lê Viện ngồi xuống đối diện hắn.
“Nếu không thay đổi được, thì chỉ còn cách thừa nhận thôi. Chẳng lẽ cả ngày phải nghĩ bản thân đáng thương cần người cứu giúp sao?” Bàng Ngọc Phàm nhìn nàng. “Huống chi cũng không phải là không có thu hoạch. Ở nơi này ta gặp được nàng còn gì!”
Lê Viện hất bàn tay của hắn ra.
“Ngươi nói ngươi nguyện ý giúp ta có đúng không?” Lê Viện ngoắc ngón tay với Bàng Ngọc Phàm. “Quốc sư của các ngươi ở chỗ nào vậy?”
“Quốc sư?” Bàng Ngọc Phàm nhướng mày. “Nàng tới là vì hắn?”
“Đương nhiên không phải.” Lê Viện lạnh nhạt nói: “Ta tới vì đệ tử của hắn ta, hắn ta bắt nam nhân của ta đi, ta muốn đi tìm hắn.”
“Nam nhân?” Trong đầu Bàng Ngọc Phàm xuất hiện một nam nhân có khí chất hơn người. “Vân Cảnh?”
“Ngươi đã gặp Vân Cảnh rồi sao?” Lê Viện bắt lấy cánh tay Bàng Ngọc Phàm.
Bàng Ngọc Phàm nhìn bàn tay mảnh khảnh của nàng, nắm lấy nó.
Lê Viện cũng không trốn, tùy ý để hắn ăn đậu hủ.
“Nếu ta giúp nàng thì có lợi gì?” Bàng Ngọc Phàm nắm lấy tay nàng, đặt lên trên môi hôn.
“Nếu ca ca song bào thai của ngươi là hoàng đế. Vậy ngươi không muốn làm hoàng đế sao? Ta giúp ngươi đoạt lấy vị trí kia nhé?” Lê Viện mỉm cười.
“Giang sơn? Ta không có hứng thú.” Bàng Ngọc Phàm hôn mu bàn tay của nàng. “Ta muốn nàng.”
“Khẩu khí lớn đấy. Ta không phải là nữ nhân mà ngươi muốn là có được?” Lê Viện cười khẽ. “Đổi cái khác đi.”
“Nhưng làm sao bây giờ? Ta chỉ có hứng thú với nàng thôi. Nếu nàng làm nữ nhân của ta, ta sẽ giúp nàng tìm người. Bằng không, giờ ta nói cho Hoàng đế mục đích nàng tới đây.” Bàng Ngọc Phàm đứng dậy.
Lê Viện nắm lấy cổ tay của hắn: “Được, chỉ là tìm được người rồi hãy bàn tiếp. Chứ ai biết được ngươi có gạt ta hay không chứ?”
“Bảo bối, nàng đang kéo dài thời gian à.” Bàng Ngọc Phàm nhìn một cái liền biết suy nghĩ của nàng. “Chỉ là phải làm sao đây? Ta rất thích dáng vẻ tinh quái này của nàng đấy. Được! Ta đồng ý.”
“Chúng ta tiến cung, cũng là do ngươi an bài?” Lê Viện hỏi.
“Ta chỉ là một Vương gia trong tối, nào có quyền lợi lớn như vậy? Đương nhiên là hoàng đế an bài rồi. Hoàng đế nghe nói Tần phi nương nương đẹp nhất thiên hạ, ngưỡng mộ đã lâu, sớm muốn gặp được. Hôm nay hắn không rảnh, đợi hắn nhàn rỗi, nàng sẽ bận lắm đấy.” Sắc mặt Bàng Ngọc Phàm kỳ lạ nói. “Nhìn thấy hắn rồi, có phải nàng sẽ cần hắn không cần ta nữa đúng không?”
Lê Viện cười nhạo một tiếng: “Ta tới tìm nam nhân của ta, còn những nam nhân khác, ta không có hứng thú.”
“Thật là câu nói vừa khiến ta may mắn vừa khiến ta thương tâm.” Bàng Ngọc Phàm nói: “Tên kia ngoại trừ có hơi đẹp, thì cũng không thấy khác biệt ở chỗ nào. Chẳng lẽ do hàng to xài tốt?”
Lê Viện không để ý, mắt nhìn thấy sắp hết hừng đông, nếu lại chậm trễ, sợ là hôm nay chẳng làm nên trò trống gì.
“Hoàng đế sắp đại hôn rồi, trước đại hôn, Quốc sư nhất định sẽ ra mặt. Đến lúc đó, không phải nàng có thể gặp được rồi sao?” Bàng Ngọc Phàm nói: “Bây giờ Quốc sư hẳn là đang tịnh trần chuẩn bị cho đại điển sắp tới. Khoảng nửa tháng sau mới xuất hiện!”
“Quốc sư của các ngươi muốn tịnh trần. Vậy những người khác ở chỗ nào?” Lê Viện hỏi.
“Quốc sư của chúng ta không giống Quốc sư của các nàng, bọn họ không ở trong hoàng cung. Còn đang ở nơi nào, thì chỉ có Hoàng đế Đại Lịch mới biết được, ta không biết bí mật này.”