Cung nữ bưng điểm tâm tinh xảo đi vào: “Nương nương, mời người nếm thử, đây đều là điểm tâm đặc sản ở chỗ chúng ta.”
Lê Viện xoay người, tùy tiện lấy một miếng điểm tâm đặt ở mũi ngửi, rồi ăn thử.
“Cũng không tệ lắm.” Nàng nói.
Cung nữ thở phào nhẹ nhõm.
Một lát sau, mấy tên thái giám đi vào, trong tay bê đủ loại trang sức và quần áo.
“Nương nương mới đến, đây đều là đồ Hoàng Thượng ban thưởng, hy vọng nương nương có thể cảm nhận trang phục của Quốc gia chúng ta.”
Lê Viện đi đến, nhìn những trang sức và quần áo đó.
“Để đó đi!”
Thái giám hoàn thành nhiệm vụ, đang chuẩn bị để đồ vật lại rồi rời đi, thì bị Lê Viện gọi lại.
Lê Viện nhìn thái giám nói: “Hoàng Thượng của các ngươi ở đâu? Bổn cung muốn gặp hắn.”
“Chuyện này…” Thái giám nói: “Hoàng Thượng nói, chờ ngài làm xong việc sẽ tự đi diện kiến nương nương.”
“Vậy à? Vậy lui ra đi!” Lê Viện vẫy tay.
Nam nhân ngồi trên long ỷ thưởng thức đồ vật trong tay. Nhìn kỹ thì sẽ thấy đó là một cái khăn tay.
Tiểu thái giám cúi đầu đi vào, ngồi đối diện với nam nhân nói: “Hoàng Thượng, nương nương đã nhận đồ ngài ban thưởng.”
“Nàng có nói gì không?” Hoàng Thượng chờ mong nhìn hắn ta.
“Nàng hỏi một câu là khi nào mới có thể gặp Hoàng Thượng.” Tiểu thái giám nói. “Nô tài nói chờ đến khi Hoàng Thượng rảnh, sẽ tự đến diện kiến nương nương.”
“Được rồi, lui ra đi!” Hoàng Thượng vẫy tay.
Lão thái giám ở bên cạnh nói: “Hoàng Thượng, vị Tần phi nương nương này là sủng phi của địch quốc. Giờ đột nhiên xuất hiện trong quốc gia của ta, không biết có âm mưu quỷ kế gì không, ngài không thể mắc mưu được!”
“Mỹ nhân, thiên hạ này có ai mà không muốn.” Trong mắt của Hoàng Thượng hiện lên sự chiếm hữu.
“Hoàng Thượng thật hồ đồ! Mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, nếu không có quyền thế thì sao bảo vệ được nàng? Thậm chí nếu không có quyền thế, căn bản không lấy được sự chú ý của nàng. Hoàng Thượng nếu muốn mỹ nhân, thì phải giữ ngôi vị hoàng đế của mình thật tốt. Bằng không, cuối cùng không chiếm được gì cả.”
“Ngươi nói đúng, trẫm muốn giang sơn, cũng muốn mỹ nhân.”
Ban đêm, một bóng đen xuất hiện trong cung điện của Lê Viện.
“Mẫu phi đâu?” Lê Viện vốn phải nằm trên giường lại không thấy bóng dáng.
“Nơi này có tờ giấy.” Tạ Tử Cẩn nói.
Trên tờ giấy viết: Ta hành động một mình, các ngươi tự mình sắp xếp.
“Nàng không tin chúng ta, muốn tự mình đi cứu Vân Cảnh.” Tạ Tử Thịnh nói: “Vì Vân quốc sư, nàng đúng là bỏ cả vốn gốc.”
“Giờ nói gì cũng vô dụng, dù có muốn trừng phạt nàng, cũng phải tìm được nàng đã.” Tạ Tử Cẩn nói: “Còn Vân quốc sư, chỉ cần tìm được hắn, ta có rất nhiều cách để đối phó hắn.”
Trong bóng đêm, Lê Viện nhảy qua tìm kiếm bóng dáng Vân Cảnh.
Tạ Tử Cẩn và Tạ Tử Thịnh đi tìm tin tức trong hoàng cung, nhưng hoàng cung quá lớn, đối phương lại dùng thủ đoạn giấu người đi, muốn tìm hắn không dễ dàng gì.
“Đang tìm gì vậy? Có cần ta giúp nàng không?” Một tiếng cười nhẹ phát ra từ trong tối.
Lê Viện quay đầu lại, nhìn Bàng Ngọc Phàm đi ra.
“Sao ngươi lại ở chỗ này?” Lê Viện nói xong, hiểu rõ nói: “Ta thật ngốc, nhìn dáng vẻ của ngươi là biết ngay không phải người thường. Vậy ngươi nói ta nghe thử đi, ngươi là ai?”
“Ta?” Bàng Ngọc Phàm ôm hai tay, nói: “Nàng đoán đi?”
“Ta không có thời gian chơi trò giải đố với ngươi.” Lê Viện nói rồi chuẩn bị rời đi.
Bàng Ngọc Phàm ngăn nàng lại: “Nàng muốn tìm cái gì? Ta giúp nàng!”
“Ngay cả ngươi là ai ta còn không biết, sao có thể tin ngươi được?” Lê Viện xem thường.
Bàng Ngọc Phàm nhìn dáng vẻ đáng yêu của nàng, thật muốn đưa vào trong thân thể của mình.
“Ta là Thục Vương, nàng vừa mới tới đây nên chắc không biết Thục Vương nhỉ?” Bàng Ngọc Phàm nói: “Ta là đứa trẻ đáng thương cùng song bào thai với Hoàng đế.”