Trong hoàng cung, Lê Viện tò mò nhìn xung quanh.
“Phong cách Hoàng cung này không giống với chỗ của chúng ta.”
“Mẫu phi nếu thích, ta sẽ xây cho nàng một nơi đẹp hơn.” Tạ Tử Cẩn giữ chặt tay nàng hứa hẹn nói.
“Chú ý đi, nơi này không phải là nơi để làm bậy.” Lê Viện buông hắn ra. “Thích hay không thích cũng giống nhau thôi, dù sao cũng chỉ là nơi để ở, chỉ cần người ta thương ở bên cạnh ta là được rồi.”
“Vậy ta thì sao?” Tạ Tử Thịnh hỏi: “Ta có phải là người mẫu phi thương không?”
“Nếu ngươi ngoan thì sẽ được thương.” Lê Viện nhéo gương mặt của Tạ Tử Thịnh. “Nếu không ngoan, thì ta sẽ gϊếŧ ngươi.”
“Mẫu phi quả nhiên chỉ thương Tam hoàng huynh.” Tạ Tử Thịnh dù có ghen, cũng không dám ra tay. Bởi vì hắn biết nếu mình làm gì đó, mẫu phi sẽ hoàn toàn ghét hắn.
Ngọc vương nhìn ba người, cảm thấy có chút kỳ lạ.
Mẫu phi này cũng quá xinh đẹp trẻ tuổi, hai vị hoàng tử lại quá cao lớn dũng mãnh. Giữa bọn họ nào có giống như mẫu tử chứ?
Chỉ là Tần phi vốn không phải mẹ đẻ của bọn họ, dung mạo xinh đẹp của Tần phi lại được lan truyền khắp thiên hạ, nên việc này cũng không có gì lạ.
“Ba vị, mời đi bên này.” Ngọc vương giải thích với bọn họ. “Đây là cung điện đã chuẩn bị cho nương nương, tên là điện Vinh Hoa, hai vị điện hạ thì ở điện Phong Hoa.”
“Chờ chút đã.” Tạ Tử Cẩn nói: “Điện Phong Hoa ở chỗ nào?”
Ngọc vương chỉ nơi xa: “Cách nơi này không xa, lát nữa tiểu vương sẽ đưa các vị đi.”
“Tại sao lại không an bài chúng ta ở cạnh nhau?” Tạ Tử Cẩn không vui.
“Nghe nói Trung Nguyên các người để ý nam nữ khác biệt, tuy các người là mẫu tử, nhưng an bài ở cạnh nhau vẫn quá bất tiện, nên Hoàng Thượng của chúng ta đã cố ý an bài cho các vị cung điện khác nhau.” Ngọc vương nhìn bọn họ nói: “Có gì không ổn sao?”
“Không có gì là không ổn cả.” Lê Viện mỉm cười. “Quân chủ Quý Quốc đúng là suy nghĩ chu đáo, chúng ta rất cảm kích.”
“Nương nương khách khí rồi, vậy nương nương vào nghỉ ngơi trước đi, bên trong sẽ có người hầu hầu hạ người.” Ngọc vương nói.
“Người của chúng ta đi chậm, nên phải hai ngày nữa mới đến được. Nếu họ tới thì làm phiền Ngọc vương sắp xếp chỗ ở cho bọn họ.” Tạ Tử Thịnh mỉm cười.
“Tất nhiên rồi, Ngũ hoàng tử điện hạ cứ yên tâm.”
Tạ Tử Cẩn thấy Lê Viện đi vào, đầu cũng không quay lại thì hắn có chút bực bội, nhưng cũng biết bây giờ không phải là thời điểm để nói chuyện, nên chỉ đành đi theo Ngọc vương đến điện Phong Hoa.
Đợi Ngọc vương sắp xếp xong, Tạ Tử Cẩn và Tạ Tử Thịnh chọn chỗ ở.
“Ngươi đi đâu vậy?” Tạ Tử Thịnh thấy Tạ Tử Cẩn muốn đi ra ngoài thì hỏi.
“Tìm mẫu phi.” Tạ Tử Cẩn nói.
“Giờ đừng có đi.” Tạ Tử Thịnh nói: “Tìm một chỗ nghỉ ngơi rồi buổi tối hẳn đi.”
Tạ Tử Cẩn quay đầu nhìn hắn: “Ngươi không muốn biết mục đích của tân Hoàng đế này à?”
“Công chúa Phượng Quốc sắp kết thân lại ở trạm dịch, ngược lại chúng ta được đưa vào cung. Mục đích của đối phương rõ như ban ngày rồi, giám thị chúng ta ngay tại chỗ, miễn cho chúng ta phá hư việc kết thân.”
Tạ Tử Cẩn quay về nói: “Ngươi nói đúng, chỉ là chuyện bọn họ kết thân với Phượng Quốc ta vốn không để ý, ta chỉ để ý tới an nguy của mẫu phi.”
“An nguy của mẫu phi tất nhiên là quan trọng.” Tạ Tử Thịnh nói: “Nhưng đừng quên mục đích của chúng ta lần này, tuy ta cũng rất ghét tên Vân Cảnh kia, nhưng nếu mẫu phi không tìm thấy hắn, nhất định nàng sẽ không cam tâm. Hắn là ánh trăng sáng của mẫu phi, dù ta và ngươi cộng lại cũng kém hơn người nọ.”
“Ồ! Không chiếm được, tất nhiên sẽ thương nhớ rồi. Chỉ cần cứu hắn ra, người mẫu phi quan tâm nhất ở trong lòng chưa biết là ai đâu.” Tạ Tử Cẩn nói.
Điện Vinh Hoa, Lê Viện nhìn mọi thứ trong cung điện, lười biếng nằm dựa: “Có chút thú vị.”