“Mẹ nó!” Người nọ chạy nhanh ra ngoài.
Toàn bộ người trong khách điếm đều điên rồi.
Mùi hương bay vào mũi, khiến bọn họ đều muốn làʍ t̠ìиɦ.
Mà đầu sỏ gây tội là Lê Viện đang bị hai nam nhân đói khát thọc vào rút ra.
Cho đến hừng đông, ba người vẫn còn hăng hái.
Hai nam nhân ôm nàng, bắn tϊиᏂ ɖϊ©h͙ vào tiểu huyệt của nàng, kết thúc một đêm hoang đường.
Sắc mặt Lê Viện hồng hào, còn xinh đẹp hơn lúc đi vào khách điếm ngày hôm qua.
Hai nam nhân mặc quần áo, rồi lại bọc nàng kín mít.
Tạ Tử Thịnh đi ra ngoài kêu tiểu nhị, lại phát hiện toàn bộ khách điếm tỏa ra mùi hương quen thuộc.
“Mùi hương của chúng ta nồng vậy à? Hay…” Tạ Tử Thịnh nhìn thấy một số người nằm trên mặt đất.
Ngay sau đó ở các góc đều thấy nam nữ giao hoan với nhau. Có người mệt muốn chết, ngủ ngay tại chỗ.
Tạ Tử Thịnh bị cảnh này làm cho buồn nôn.
Hắn trở lại phòng, nói: “Này, chúng ta đổi nơi tắm rửa đi!”
“Sao vậy?” Tạ Tử Cẩn hỏi.
“Còn không phải do yêu tinh này hại à, ra ngoài toàn thấy đôi uyên ương.” Tạ Tử Thịnh đùa cợt nhìn Lê Viện.
“Gần nơi này có chỗ chứa bể tắm, chúng ta đến đó tắm đi.” Tạ Tử Cẩn tìm quần áo cho Lê Viện, mặc giúp nàng.
Sau đó ba người chuyển chỗ, ở nơi đó lại hoang đường thêm một lần, lúc này mới chính thức nghỉ ngơi.
Ba người đi vào trạm dịch, giao lệnh bài thân phận cho quan viên, quan viên cầm lệnh bài thân phận của bọn họ tiến cung bẩm báo.
Không bao lâu sau, quan viên phụ trách ngoại giao đến đón: “Bổn vương là Ngọc vương, không ngờ là tiệc cưới của hoàng huynh lại có thể mời được hai vị Vương gia, và vị sủng phi tôn quý nhất hậu cung là Tần phi nương nương tới.”
Lê Viện đánh giá Ngọc vương, không có hứng thú, liền giao chuyện xã giao cho bọn họ làm.
Ngọc vương nhìn về phía Lê Viện.
Lê Viện quá đẹp, không có người nam nhân nào có thể từ chối sự mê hoặc của nàng được.
“Đúng rồi, hoàng huynh có nói trạm dịch quá nhỏ, không xứng với thân phận của các vị khách quý, nên đặc biệt mời các vị vào trong cung.” Ngọc vương nói với Lê Viện.
Lê Viện quay đầu lại nhìn về phía Ngọc vương, cười gật đầu: “Được!”
Ngọc vương ngơ ngác nhìn Lê Viện.
Tạ Tử Cẩn và Tạ Tử Thịnh đã quen với tình huống này, không có nói gì với hắn ta. Bởi họ nhìn ra Lê Viện không có hứng thú với Ngọc vương, nên họ rất an tâm.
“Đúng rồi, vị hôn thê mới của Hoàng Thượng cũng ở trong cung sao?” Lê Viện hỏi.
“Không có, chỉ là hoàng huynh đã sắp xếp viện, có thể để bọn họ ở thoải mái.” Ngọc vương trả lời.
“Hoàng đế của các ngươi thật thú vị, thê tử tương lai không ở trong cung, ngược lại cho chúng ta ở trong cung. Chẳng lẽ có… Hồng Môn Yến?” Lê Viện mỉm cười.
“Không không không, nương nương hiểu lầm rồi, tuyệt đối không có chuyện đó.” Ngọc vương vội vàng phủ nhận.
“Ha ha, ta chỉ đùa một chút thôi, ngài bị dọa đến vậy rồi à? Thật đáng yêu.” Lê Viện nở nụ cười.
“Nương nương, mời đi bên này.” Gương mặt Ngọc vương đỏ bừng.
Lê Viện mặc hồng y, tóc đeo trang sức đơn sơ, nhưng lại nhìn rất hiên ngang.
Nàng không ngồi xe, mà cưỡi ngựa. Tạ Tử Cẩn và Tạ Tử Thịnh canh chừng bên cạnh nàng.
“Đây là ai vậy?” Các bá tánh nhìn thấy Lê Viện thì rất kinh ngạc trước vẻ đẹp của nàng.
“Chẳng lẽ nàng chính là Hoàng hậu tương lai của chúng ta?”
“Không không không, vị này là Tần phi, sủng phi của nước láng giềng, hai vị kia là hoàng tử.” Có người nói: “Tại hạ là thương nhân, thường xuyên đến nước láng giềng, may mắn đã được gặp qua vị sủng phi khuynh quốc khuynh thành này. Hai vị hoàng tử kia cũng là nhân vật tài giỏi, tuyệt đối không nhận lầm đâu. Chắc bởi vì Hoàng Thượng kết thân với Phượng Quốc, nên bọn họ tới để chúc mừng!”
“Nếu người Hoàng Thượng nghênh thú là vị này, sợ là vui chết mất rồi.”
“Công chúa Phượng quốc cũng là đệ nhất mỹ nhân, nói không chừng công chúa Phượng Quốc còn đẹp nàng ta đấy?”
Tạ Tử Thịnh ngồi trên lưng ngựa cố ý kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ Lê Viện: “Mẫu phi nghe thấy không? Bọn họ nói công chúa Phượng Quốc còn đẹp hơn nàng nữa đó!”
“Dù sao cũng phải để cho bọn họ ảo tưởng chút? Ai mà chẳng có quyền được ảo tưởng chứ.” Lê Viện nói.