Bộp bộp bộp!
Mọi người ngã xuống.
Khói nhẹ tan đi, ở đây chỉ còn ba người Lê Viện là tỉnh táo, những người khác đều đã hôn mê bất tỉnh.
“Đây mới là cách sử dụng thuốc mê chính xác.” Lê Viện mỉm cười.
“Chúng ta ra ngoài nhìn thử đi.” Tạ Tử Cẩn nói với Tạ Tử Thịnh, rồi lại nói với Lê Viện: “Nàng ở lại phòng chờ chúng ta.”
“Cùng đi xem đi! Ta không có yếu đuối như vậy.” Lê Viện xoay người xuống giường, theo bọn họ đi ra ngoài.
Tiếng đánh nhau ngày càng rõ ràng.
Chỉ thấy Bàng Ngọc Phàm và một nam nhân ôn hòa khác đang đánh nhau với đám người không rõ lai lịch.
“Kế hoạch của các ngươi thất bại rồi, lão đại và lão nhị của các ngươi đều ở trong tay chúng ta, các ngươi vẫn muốn đánh tiếp à?” Lê Viện cao giọng nói.
Mọi người nhìn về phía Lê Viện.
Phản ứng đầu tiên của bọn họ là hít một hơi.
Dung mạo Lê Viện tuyệt sắc, dáng người thướt tha lả lướt, mái tóc đen lúc này rối loạn, nàng mặc một bộ đồ lót màu trắng, tựa như yêu tinh hút hồn.
Tạ Tử Cẩn ôm Lê Viện vào trong ngực, cả người tản ra khí lạnh: “Lại nhìn thêm một cái, ta sẽ móc mắt các ngươi ra.”
Rầm! Bàng Ngọc Phàm để kiếm ở trên cổ tên đánh lén.
“Xem ra hôm nay các ngươi dụng phải sắt rồi. Nghĩ kỹ nên chết như thế nào rồi chứ?”
“Các vị anh hùng, các vị hảo hán, chúng ta biết sai rồi. Chúng ta là bởi vì quá nghèo đói, nên mới muốn cướp chút bạc thôi.” Những tên đánh lén buông vũ khí đầu hàng.
“Vừa rồi lão đại và lão nhị của các ngươi không có nói như vậy, họ nói muốn bán chúng ta đi nơi khác để kiếm bạc, vậy các ngươi chính là những kẻ buôn người trái phép rồi.” Lê Viện cuốn mái tóc ra sau tai, cười quyến rũ. “Các ngươi nói xem, ai có thể mua ta nào?”
“Cô nương, chúng ta biết sai rồi, mỹ nhân xin đẹp như cô, làm gì có ai mà mua nổi! Xin cô nương thương xót, tha cho chúng ta đi!” một người nam nhân quỳ trên mặt đất trong đó nói.
“Gϊếŧ hết đi!” Tạ Tử Cẩn lạnh nhạt nói: “Giữ lại cũng là tai họa cho những người khác.”
“Ta cảm thấy bọn họ bán người không phải mới đây đâu, để không có thêm nhiều người bị hại nữa, chúng ta tra manh mối tìm tổ chức của bọn họ đi.” Tạ Tử Thịnh nói.
Hai người đều nhìn Lê Viện.
Lê Viện hơi do dự, nhìn về phía Bàng Ngọc Phàm: “Bàng công tử, ngươi nói đi? Dù gì nơi này cũng không phải là địa bàn của chúng ta, ta cảm thấy nên hỏi các ngươi, người ở đây thì tốt hơn.”
Bàng Ngọc Phàm nhìn Lê Viện, hắn nuốt nước miếng, đôi mắt tối tăm.
“Tai họa như vậy đáng lý nên xóa sạch. Các vị nếu không ngại, chúng ta có thể thương lượng cách diệt trừ bọn côn trùng có hại này.” Bàng Ngọc Phàm làm động tác mời.
Lê Viện lại nhìn về phía Ôn Dực ở bên cạnh: “Vị công tử này nên xưng hô như thế nào?”
Ôn Dực đột nhiên mất giọng nói, sau một lúc lâu mới tìm về lý trí: “Tại hạ họ Ôn.”
“Ta họ Tần, Ôn công tử, các người nếu vội thì chờ người của ngài tỉnh lại có thể rời đi. Nếu không vội, thì có thể giúp chúng ta một chút. Ngài thấy có được không?” Lê Viện mỉm cười.
Tạ Tử Cẩn nhéo lòng bàn tay của nàng.
Lê Viện quay đầu lại nhìn về phía hắn: “Chúng ta đang nói chính sự! Sao ngươi lại ăn dấm chua rồi?”
Bàng Ngọc Phàm lạnh nhạt cười: “Tần cô nương và Vương công tử thật tình cảm.”
“Hắn rất bá đạo.” Lê Viện nói: “Nhưng ta lại thích dáng vẻ bá đạo của hắn.”
Nói rồi nàng nhéo lại tay của Tạ Tử Cẩn.
Tạ Tử Thịnh bực mình.
Hắn cũng muốn có danh phận, nhưng trong lòng nàng, hắn vĩnh viễn không đuổi kịp Tam hoàng huynh.
Mọi người đi theo Bàng Ngọc Phàm vào phòng.
Thật ra cũng không có gì để bàn bạc, đơn giản là chờ sau khi bọn họ tỉnh lại, sau đó hỏi ra con đường ngày thường của họ, cứ theo con đường là sẽ mò ra cái tổ chức này thôi.