Nửa đêm, Lê Viện đang ngủ ở giữa hai nam nhân, đột nhiên nàng mở mắt ra.
Nàng ngồi dậy, dựng tai lên nghe động tĩnh ở bên ngoài.
“Tử Cẩn, Tử Thịnh, các ngươi có nghe bên ngoài…” Lê Viện gọi hai người bên cạnh.
Nhưng hai người không có phản ứng gì.
Nàng đẩy Tạ Tử Cẩn và Tạ Tử Thịnh một cái, vẫn không đánh thức bọn họ được.
Nàng dò xét hơi thở của bọn họ, xác định bọn họ không nguy hiểm đến sinh mạng, chỉ là không tỉnh lại.
Lúc này Lê Viện đã biết hai người bọn họ bị trúng thuốc mê, nàng tìm kiếm đồ trong không gian.
Nàng đổi giải dược trong hệ thống, đút hai người uống.
“Mẫu phi, đầu ta đau quá!” Tạ Tử Thịnh xoa huyệt Thái Dương.
“Các ngươi trúng thuốc mê, chắc đây là di chứng!” Lê Viện nói: “Nghe âm thanh bên ngoài đi.”
Tạ Tử Cẩn và Tạ Tử Thịnh ngồi dậy, nghe động tĩnh ở bên ngoài.
“Có người.”
“Đêm hôm khuya khoắt, bên ngoài đột nhiên có nhiều nhiều hơi thở như vậy, không thấy kỳ lạ à?”
“Để ta đi ra ngoài nhìn xem.” Tạ Tử Cẩn ngồi dậy.
Lê Viện kéo hắn nằm xuống, nói: “Tiếp tục ngủ đi.”
“Tiếp tục ngủ? Thế nếu bị bọn họ vây lấy, chúng ta sẽ rơi vào tình trạng nguy hiểm mất.” Tạ Tử Cẩn nói.
“Không sao đâu, ta tin thực lực của các ngươi, trước cứ nằm xuống giả hôn mê xem bọn họ định chơi trò gì.” Lê Viện nhắm mắt lại.
Tạ Tử Cẩn và Tạ Tử Thịnh nhìn nhau.
Hai người nghe theo sự sắp xếp của Lê Viện, nhắm mắt lại.
Kẽo kẹt! Cửa bị đẩy ra.
Tiếng bước chân ngày càng gần.
Tuy rằng không mở mắt, nhưng nghe tiếng bước chân cũng biết người tới không chỉ có một người.
“Lão đại, kiếm được con cá lớn rồi, nữ tử này thật đẹp.” Một người nam nhân nuốt nước miếng.
“Tuy nàng đeo mũ có rèm, nhưng nhìn dáng người là ta đã biết tuyệt đối không phải là nữ nhân xấu xí. Hôm nay mấy người tới đây đều không tệ, nhất định có thể bán với giá cao.” Một âm thanh tục tằng truyền tới.
“Nữ nhân này quá đẹp.”
“Đừng có mà lộn xộn, nữ nhân xinh đẹp như vậy, nếu bán nàng, đời này của chúng ta sẽ không cần lo cái ăn cái mặc nữa.”
“Sờ một chút cũng không được à? Đời này chúng ta có thể gặp được một người tuyệt sắc như vậy, quả thực là tổ tiên hiển linh mà.”
Tạ Tử Cẩn vẫn luôn nhắm mắt lại đột nhiên mở ra, giọng điệu lạnh lùng: “Không chỉ có tổ tiên hiển linh, các ngươi cũng sắp đi gặp diêm vương rồi.”
“Ngươi… Ngươi không hôn mê?” Những vị khách không mời mà đến ở trong phòng thấy Tạ Tử Cẩn tỉnh lại, rút thanh kiếm bên hông ra.
Tạ Tử Thịnh cũng ngồi dậy, trên mặt nở nụ cười, chỉ là ánh mắt lộ ra sự độc ác.
“Loại thủ đoạn ti tiện của các ngươi mà cũng muốn khống chế chúng ta? Muốn chết à!”
Tạ Tử Cẩn và Tạ Tử Thịnh đều nhảy xuống giường, ra tay đánh nhau với mấy người trong phòng.
Phanh phanh phanh phanh!
“Lão nhị, sao vậy?” từ bên ngoài truyền đến âm thanh.
“Lão đại, mấy người này không có hôn mê.” Đại hán to lớn trong phòng hô ra phía ngoài.
Phanh! Từ bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau.
“Xem ra kế hoạch của các ngươi thất bại rồi.” Lê Viện ngồi dậy, lười biếng nhìn mấy người trong phòng. “Không chỉ có ba người chúng ta không hôn mê, còn có những người khác nữa.”
“Các ngươi trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của chúng ta đâu.” Đại hán kia tham lam nhìn Lê Viện. “Bên ngoài đều là người của chúng ta, các ngươi trốn không thoát đâu.”
“Ồ! Thế à!” Lê Viện nói với Tạ Tử Thịnh và Tạ Tử Cẩn: “Nín thở đi.”
Hai người rất ăn ý che cái mũi lại.
Xì! Một dòng khói nhẹ từ chỗ Lê Viện bay ra.