Tạ Tử Cẩn và Tạ Tử Thịnh âm thầm cảnh giác, chỉ là hai người đều không biểu hiện ra ngoài.
Lê Viện mỉm cười: “Đúng vậy! Thật trùng hợp, công tử nên xưng hô như thế nào đây?”
Đôi mắt của người thanh niên sáng ngời, nhìn Lê Viện nói: “Tại hạ họ Bàng, Tên Ngọc Phàm. Cô nương xưng hô thế nào?”
“Ta họ Tần, tên một chữ Viện.” Lê Viện lạnh nhạt cười: “Công tử định đi nơi nào vậy?”
“Ta là một người làm ăn, giờ muốn đến Vương Đô để kiếm chút mối.” Bàng Ngọc Phàm nói: “Hai vị này là huynh trưởng của cô nương à?”
Tạ Tử Cẩn lạnh nhạt nói: “Ta là vị hôn phu của nàng, đây là đệ đệ của ta.”
“Ồ, vậy hai vị công tử này nên xưng hô thế nào?” Bàng Ngọc Phàm vẫn nở nụ cười không thay đổi.
“Chúng ta họ Vương, ta tên Vương Tử Kính, hắn tên Vương Tử Thành.” Tạ Tử Cẩn nói.
“Các vị cũng đi Vương Đô sao?” Bàng Ngọc Phàm nói: “Nếu chúng ta có duyên như vậy, không bằng cùng nhau lên đường nhé?”
“Không cần.” Tạ Tử Thịnh mỉm cười. “Chúng ta có một số việc cần xử lý, không tiện đồng hành với người khác.”
“Thật đáng tiếc, cứ nghĩ rằng sẽ có thể du ngoạn với bằng hữu chứ!” Bàng Ngọc Phàm thất vọng.
Đồ ăn được mang lên, Bàng Ngọc Phàm không có ý muốn rời đi.
Tạ Tử Cẩn gắp cho Lê Viện một miếng thịt kho tàu.
Bàng Ngọc Phàm vẫn luôn nhìn Lê Viện: “Cô nương lúc dùng bữa cũng không cởi mũ rèm xuống sao?”
“Trên mặt có tật, không tiện lắm, sợ sẽ khiến người khác sợ hãi, Bàng công tử cứ tự nhiên.” Lê Viện lạnh nhạt cười.
“Vậy ta đây không quấy rầy các vị.” Bàng Ngọc Phàm không dây dưa thêm nữa, đứng lên đi đến bàn bên cạnh.
Tạ Tử Cẩn và Tạ Tử Thịnh cẩn thận chiếu cố Lê Viện dùng bữa. Khi ăn cá thì róc xương, ăn canh thì thổi nguội. Hai người nam nhân tuấn mỹ cẩn thận chiếu cố một nữ nhân thần bí như vậy, khiến mọi người đều liếc mắt sang nhìn, bao gồm cả đám vừa mới vào kia.
“Rồi, các ngươi ăn đi! Không thấy người khác đều đang nhìn chúng ta sao?” Lê Viện ngăn hai người lại.
“Nhìn thì cứ nhìn! Chuyện chúng ta làm có gì mà không thể để người khác nhìn được chứ.” Tạ Tử Thịnh nói: “Ăn no chưa?”
“Ừ.” Lê Viện buông đũa xuống. “Ăn no rồi, các ngươi ăn đi!”
“Chúng ta cũng ăn no rồi, ta về phòng nghỉ ngơi đi.” Tạ Tử Thịnh vươn tay về phía Lê Viện.
Lê Viện không có hất tay hắn ra, tùy ý để hắn kéo đi.
Nhưng bọn họ không biết hành động của họ khiến những người khác cảm thấy kỳ lạ.
“Gia, vừa rồi vị Vương công tử xụ mặt kia không phải nói hắn mới là vị hôn phu của cô nương này sao? Sao người đệ đệ lại có cảm giác…” Tùy tùng ở bên cạnh Bàng Ngọc Phàm nhỏ giọng nói.
“Không ngờ ngươi lắm mồm như vậy?” Bàng Ngọc Phàm liếc nhìn hắn một cái. “Chuyện của người khác thì có liên quan gì tới chúng ta? Ngươi lo ăn đi!”
Lúc Lê Viện lên lầu, nàng đột nhiên trượt chân một cái, Tạ Tử Cẩn ở bên cạnh ôm nàng vào trong ngực.
Một người kéo tay nàng, một người ôm eo nàng, mà nàng không có từ chối hay bài xích, chuyện này thật thú vị.
Nữ tử tuyệt sắc kia khinh thường nói: “Không biết liêm sỉ.”
Người nam nhân ôn nhã ở bên cạnh nhíu mày: “Khinh Ngữ, khi ra bên ngoài thì nên ăn nói cho cẩn thận.”
“Dực ca ca, huynh không cảm thấy nữ nhân kia rất ghê tởm sao? Ban ngày ban mặt mà lại ôm ấp với hai nam nhân.” Nữ tử tuyệt sắc bĩu môi. “Không biết chui ra từ nơi xó nào.”
“Được rồi. Dù vị cô nương kia có lai lịch gì, thì cũng không liên quan gì đến muội. Muội đừng quên thân phận của mình.” Ôn Dực nói: “Ăn xong chưa? Chúng ta đi lên lầu đi!”
“Vâng!” Lâm Khinh Ngữ buông chiếc đũa trong tay, đi theo Ôn Dực lên lầu. “Dực ca ca, có phải huynh đưa ta đến Vương Đô rồi huynh sẽ đi luôn không?”
“Ta có chuyện cần làm.” Ôn Dực lạnh nhạt nói.
Lâm Khinh Ngữ túm lấy cánh tay Ôn Dực, u buồn nhìn hắn: “Huynh biết người ta muốn gả là huynh mà, ta không muốn gả cho người khác, lúc nhỏ huynh đã nói sẽ cưới ta.”
“Khinh Ngữ, đó là lời nói lúc trẻ người non dạ khi chúng ta chơi trò chơi, không thể xem là thật được. Ta vẫn luôn xem muội như muội muội, chỉ là muội muội mà thôi. Rồi, nghỉ ngơi sớm đi.” Ôn Dực đưa Lâm Khinh Ngữ đến cửa, xoay người đi sang phòng kế bên.