“Cô nương không phải nói hươu nói vượn.” Thanh niên cười nói: “Cô nương là một người thông minh, người khác không nhìn ra chuyện này, cô nhìn một cái đã nhìn thấu. Chỉ là bá tánh ở nơi này vẫn luôn tự cao tự đại, không muốn học hỏi sở trường của các quốc gia khác, chỉ hiểu được một ít râu ria bên ngoài thôi.”
Lê Viện đánh giá chàng thanh niên.
Người này có khí thế bất phàm, tuyệt đối không phải là người thường.
Bọn họ mới đến, vẫn nên tránh gây chuyện thì hơn, nàng thì không sao, nhưng không thể phá hư kế hoạch tới đây của bọn họ được.
“Chúng ta còn có chuyện, cáo từ trước.” Lê Viện hành lễ với chàng thanh niên, nói với Tạ Tử Cẩn và Tạ Tử Thịnh nói: “Chúng ta đi thôi!”
Thanh niên vẫn luôn nhìn Lê Viện tới khi bóng dáng nàng biến mất, trong mắt ngập tràn sự hứng thú.
“Gia, vị cô nương kia có gì không ổn sao?” Tùy tùng ở bên cạnh nói.
“Hai người đi bên cạnh nàng có diện mạo xuất chúng, khí chất bất phàm. Nhưng từ đầu đến cuối đều dùng ánh mắt thâm tình nhìn nàng. Nàng nói cái gì, bọn họ lập tức nghe theo, rõ ràng họ lấy nàng làm chủ. Ta đột nhiên rất tò mò, dưới cái mũ rèm đó đang che giấu dung mạo tuyệt sắc gì.”
“Nói không chừng là một người xấu xí thì sao. Thế gian nào có nhiều mỹ nhân như vậy?” Tùy tùng nói: “Công chúa Phượng quốc kia mới là mỹ nhân nổi danh! Nghe nói sắp tới rồi.”
Thanh niên nhướng mày: “Phượng quốc công chúa đúng là nổi danh tuyệt sắc thiên hạ. Chỉ là có rất nhiều nữ nhân xinh đẹp, mà nữ nhân vừa xinh đẹp vừa thú vị lại không có nhiều như vậy.”
Đám người Lê Viện nghỉ ngơi một lúc, rồi lại tiếp tục lên đường đi đến Vương Đô. Ban đêm, họ tìm nơi để nghỉ ngơi. Ban ngày lên đường, đi mệt rồi thì dạo ngắm cảnh, cũng không quá gấp rút.
“Ông chủ, chuẩn bị cho chúng ta một ít thức ăn.” Mấy người đi vào một khách điếm, Tạ Tử Thịnh dịu dàng nói với ông chủ.
Ông chủ cười ha ha mở miệng: “Các vị khách quan, các vị muốn ăn gì?”
“Đưa những món ngon ở chỗ các ngươi lên hết đi!” Tạ Tử Cẩn lạnh nhạt nói. “Làm nhanh chút, rồi chuẩn bị cho chúng ta hai căn phòng.”
Ông chủ nói với tiểu nhị ở bên cạnh: “Nghe thấy chưa? Nói với phòng bếp trước một tiếng, chuẩn bị một vài món ngon cho các vị khách quan. Sau đó đi dọn dẹp phòng Thiên và phòng Địa.
“Vâng vâng.” Tiểu nhị nhanh nhẹn chạy đi.
Lúc này, lại có mấy người từ bên ngoài đi vào.
“Ông chủ, bưng đồ ăn thức uống lên cho chúng ta.”
Cầm đầu là một nữ tử tuyệt sắc. Nàng ta có dung mạo tinh xảo, chỉ là đôi mắt mang theo vẻ ngạo mạn, như không có gì đáng để nàng ta đặt vào mắt vậy.
Người mới nói là người bên cạnh nàng ta, người đó có khí chất ưu nhã, có chút tương tự với Tạ Tử Thịnh. Chẳng qua Tạ Tử Thịnh là giả heo ăn thịt hổ, còn sự ưu nhã của người này thể hiện từ trong ra ngoài.
Phía sau bọn họ còn có năm tên tùy tùng, năm tên tùy tùng kia đều là người biết võ.
Lê Viện, Tạ Tử Cẩn và Tạ Tử Thịnh cũng mang theo một nhóm người, dù sao cũng lấy danh nghĩa chúc mừng Hoàng đế nước láng giềng và công chúa Phượng quốc, không thể đi tay không mà đến được. Chỉ là bọn họ đã sắp xếp đội ngũ tặng lễ đi đường khác. Ba người bọn họ chỉ mang theo một tên xa phu, giờ tên xa phu kia tự thức thời tìm nơi khác để nghỉ rồi.
Chỉ cần có Tạ Tử Cẩn và Tạ Tử Thịnh ở bên cạnh Lê Viện, thì sẽ không để bất kỳ kẻ nào chạm vào một đầu ngón tay của nàng. Huống chi khi rời khỏi Đường Quốc sư của Thành Vân, Lê Viện đã liên lạc lại được với hệ thống.
Chỉ là hệ thống hình như bị lỗi, nàng có thể lấy đồ vật bên trong ra, cũng có thể đổi đồ vật, nhưng nó không trả lời nàng. Có nghĩa là nó vẫn bị bài xích với nơi này.
Lê Viện ngay lúc hệ thống mở ra được liền đổi một khẩu súng tùy thân, súng chỉ có mấy viên đạn, cũng đủ để nàng suy dụng ngay lúc nguy cấp. Miễn cho đến lúc đó lại không mở hệ thống ra được.
Nếu là ngày thường, nàng sẽ không khẩn trương như vậy, chỉ là nơi này tương khắc với hệ thống. Một Đường Quốc sư đã khó đối phó như vậy rồi, tiếp theo nàng còn phải đối mặt với sư phụ và sư thúc của Vân Cảnh, tu vi của hai người này hẳn là cao hơn Vân Cảnh và Đường Quốc sư. Không ai biết được nàng sẽ gặp phải chuyện gì.
“Ông chủ…” Lại có mấy người từ bên ngoài đi vào.
Vị trí của Lê Viện trùng hợp ở đối diện cửa, người nào vào là nàng thấy rõ, nàng nhận ra trong đám người có chàng thanh niên đã từng gặp.
“Là các người.” Thanh niên cũng nhìn thấy bọn họ, hắn đi tới, dáng vẻ như rất quen thuộc. “Thật trùng hợp! Chúng ta lại gặp nhau rồi.”