Ngày thứ hai, một chiếc xe ngựa ngừng bên ngoài Thành Vân.
Lê Viện mặc đồ lồng lẫy lên xe ngựa.
Đám tiểu đạo sĩ Thành Vân không cản nàng. Bởi bọn họ nhận được mệnh lệnh của Đường Quốc sư, nên mặc kệ nàng rời khỏi Thành Vân.
Tạ Tử Cẩn và Tạ Tử Thịnh ở trong xe ngựa chờ nàng.
“Sao lại không thấy người mới của nàng đâu vậy?” Tạ Tử Cẩn nói.
“Mùi giấm nồng thế?” Lê Viện nhéo tay Tạ Tử Cẩn. “Được rồi! Hắn chỉ là một cuộc vui của ta thôi, ta không để ở trong lòng đâu.”
“Nàng coi hắn là một cuộc vui, hắn lại khắc nàng vào trong lòng.” Tạ Tử Thịnh nói: “Mẫu phi thật vô tình, nhưng chúng ta lại yêu thảm nàng, chỉ mong mẫu phi đừng vô tình như vậy với chúng ta thôi. Nếu không thì chúng ta sẽ rất đáng thương?”
“Yên tâm đi, chỉ cần ngươi không tranh đoạt vị trí trữ quân với hoàng nhi, ta sẽ rất thương yêu ngươi.” Lê Viện sờ gương mặt của Tạ Tử Thịnh.
“Nói cho cùng thì mẫu phi vẫn yêu Tam hoàng huynh nhất, rốt cuộc Tam hoàng huynh có chỗ nào đáng giá để mẫu phi coi trọng như vậy? Nàng nói ra để hoàng nhi cũng học theo đi.” Tạ Tử Thịnh đánh giá Tạ Tử Cẩn. “So dung mạo, mưu kế, dáng người, chỗ nào của ta không bằng Tam hoàng huynh chứ?”
“Ta vì hắn nên mới ở đây, từ lúc đầu ta đã bị cột chặt với hắn rồi. Nên chuyện này không có gì để so sánh cả.” Lê Viện nói.
Khóe miệng Tạ Tử Cẩn nhếch lên.
Tạ Tử Thịnh nhẹ nhàng lắc đầu: “Câu trả lời của mẫu phi thật khiến hoàng huynh vui vẻ, lại khiến nhi thần chua xót. Nhưng có thể ở bên cạnh làm bạn với mẫu phi, nhi thần không còn gì tiếc nuối nữa. Ngôi vị hoàng đế kia nhìn thì tốt, nhưng lại quá lạnh, ta vẫn nên ôm lấy bờ ngực ấm áp của mẫu phi thôi.”
“Ta muốn nghỉ ngơi một lát, các ngươi canh chừng đi, khi nào tới nơi nghỉ chân thì gọi ta.” Lê Viện nói rồi nhắm mắt lại.
Tạ Tử Cẩn và Tạ Tử Thịnh tựa như hai vị thần bảo vệ, sự chú ý của hai người đều ở trên người Lê Viện. Chỉ cần Lê Viện có biểu cảm không thoải mái, bọn họ lập tức trở nên khẩn trương.
Vài ngày sau, xe ngựa chạy tới biên giới nước láng giềng.
Lê Viện ngủ mấy ngày, giờ rất có tinh thần.
Nàng vén mành lên nhìn bên ngoài, nói: “Bá tánh nước láng giềng thật tự do tự tại, sống tốt hơn bá tánh của chúng ta nhiều.”
“Nước láng giềng lấy nghề săn thú mà sống, nơi ở của họ đều là núi cao, trên núi chỗ nào cũng có con mồi. Nên bá tánh nơi này vẫn giữ tính hoang dã.” Tạ Tử Thịnh nói: “Chỉ là bọn họ thiếu thốn vật tư, bởi vì khắp nơi đều là núi non, cho nên có rất nhiều động vật, không thích hợp để trồng cây nông nghiệp. Bởi vậy nên không có nhiều rau dưa trái cây, mỗi năm quốc gia chúng ta đều sẽ bán không ít rau dưa trái cây cho bọn họ, hơn nữa với giá cả cực cao."
“Ông trời cho họ một cuộc sống hoang dã, thì không thể nào cướp vật tư của bọn họ được. Nơi này của bọn họ không phải là không thể trồng rau dưa hay trái cây, mà là không tìm được đúng phương pháp thôi. Đất khác nhau, thì phương pháp trồng cây cũng khác nhau. Bùn đất ở nơi này khá đặc biệt, nên nghiên cứu ra phương pháp trồng cây thuộc về chính mình.”
Tạ Tử Thịnh như suy tư gì đó.
Hắn là người cực kỳ thông minh.
Lời Lê Viện nói đã thông não hắn.
“Vị cô nương này chẳng lẽ là tiên nữ từ trên trời hạ phàm, nên mới hiểu được dụng ý của ông trời sao?” Một âm thanh phóng khoáng vang lên.
Lê Viện quay đầu lại, thấy một người thanh niên đứng ở cách đó không xa.
Thanh niên đó mặc đồ của nước láng giềng, nhìn xuất thân có vẻ bất phàm. Quần áo trên người hắn còn có hoa văn chỉ có quý tộc bản địa mới có thể mặc.
Đi được nửa đường thì Lê Viện bị Tạ Tử Cẩn bắt đội mũ có rèm đen lên, nên đối phương không thấy dung mạo của nàng, thấy thanh niên kia nói chuyện với nàng, nàng lễ phép gật đầu.
“Vị đại ca này nói đùa, ta là một nữ nhân không có kiến thức gì, chỉ nói hươu nói vượn mà thôi.”