Đường Quốc sư đương nhiên cũng nghe thấy người bên ngoài là ai.
Hắn muốn ngăn cản, nhưng việc này không nằm trong phạm vi khống chế của hắn.
Lê Viện nói bên tai hắn: “Nếu không để bọn họ tiến vào, ta sẽ mở cửa để đệ tử của ngươi nhìn dáng vẻ hiện giờ của ngươi.”
Đôi mắt của Đường Quốc sư đỏ bừng, hung tợn trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi không biết xấu hổ.”
“Đường Quốc sư đúng là thiếu thốn từ ngữ, nói đi nói lại cũng chỉ toàn mấy chữ này.” Lê Viện lạnh lẽo nhìn hắn. “Có để bọn họ vào không?”
Đường Quốc sư siết chặt lòng bàn tay, tức giận nói: “Để bọn họ vào.”
Lê Viện từ tránh khỏi người Đường Quốc sư, đi đến phía sau bình phong, tìm thùng nước gỗ tắm một chút.
Kẽo kẹt! Người bên ngoài đẩy cửa vào.
“Đường Quốc sư.” Người nói chuyện là Tạ Tử Cẩn.
Giọng điệu của hắn tuy bình tĩnh, nhưng lại lộ ra sự thâm trầm.
“Sắc mặt Đường Quốc sư ửng đỏ, nhìn dáng vẻ thật suy yếu. Chẳng lẽ ngài thấy không thoải mái à?” Tạ Tử Thịnh ôn hòa nói: “Muốn bổn hoàng tử thỉnh đại phu cho ngài không?”
“Không cần.” Đường Quốc sư tức giận nói: “Hai vị hoàng tử, nếu Hoàng Thượng biết các người tới nơi này thì sao?”
“Việc này không liên quan đến ngài.” Tạ Tử Cẩn lạnh nhạt nói: “Mẫu phi của ta ở đâu? Ngài đưa nàng đi đâu rồi?”
“Yêu nữ kia làm rối loạn triều cương, ai cũng có thể gϊếŧ chết, ta chỉ đưa nàng đi thôi, không có ra tay gϊếŧ nàng đã là đủ nhân từ lắm rồi. Hai vị hoàng tử vì một yêu phi mà rời khỏi kinh thành, nếu bá tánh thiên hạ mà biết, chỉ sợ tâm sẽ lạnh. Các người như vậy thì dựa vào gì để trở thành chủ của thiên hạ chứ?”
“Thiên hạ sao quan trọng bằng mẫu phi được?” Tạ Tử Cẩn lạnh nhạt nói: “Ngươi ít nói lời yêu ngôn đi, giao mẫu phi ra đây, bằng không…”
“Bằng không ngươi có thể gϊếŧ ta? Tam hoàng tử suy nghĩ kỹ đi, ta là quốc sư, cũng giống với sư đệ liên quan đến vận mệnh quốc gia. Nếu ngươi dám làm ta bị thương, đại nạn sẽ giáng xuống.” Đường Quốc sư uy hϊếp.
“Ta thật ra muốn biết đại nạn gì mà lại khiến ngươi không biết sợ như vậy.” Tạ Tử Thịnh mỉm cười bóp lấy cổ Đường Quốc sư.
Khụ khụ! Đường Quốc sư không ngờ rằng hai nam nhân này lại thật sự dám động thủ. Người đầu tiên động thủ lại là Ngũ hoàng tử luôn ôn hòa kia.
Tạ Tử Thịnh vẫn cười tươi, nhưng trong mắt không còn độ ấm.
“Tam ca, sao quốc sư nào cũng đều đáng ghét như vậy? Vân Cảnh như thế, tên họ Đường này cũng như thế. Về sau nếu ngươi đăng cơ thì tẩy rạch bọn quốc sư này đi? Cái gì mà có vận mệnh quốc gia hay không có vận mệnh quốc gia, bổn hoàng tử không tin những việc này. Hoàng tử ta đây thấy, bọn họ là tà sĩ chuyên giả danh lừa bịp.”
Tạ Tử Cẩn lạnh nhạt nhìn Đường Quốc sư: “Như ngươi muốn.”
“Các ngươi… Các ngươi… Khụ khụ… Khụ khụ…”
Lê Viện đi ra từ sau bình phong, từ từ nói: “Được rồi! Đừng đùa nữa.”
“Mẫu phi…” Tạ Tử Cẩn nhìn thấy nàng, bước lại ôm nàng vào trong ngực. “Nàng không sao chứ? Họ Đường kia có ức hϊếp nàng không?”
Tạ Tử Thịnh cũng buông Đường Quốc sư ra.
Hắn nhìn nam nữ đang ôm nhau, ánh mắt có vẻ không vui.
Hắn cũng đi tới, đoạt lấy Lê Viện từ trong ngực Tạ Tử Cẩn, ôm chặt nàng vào trong ngực.
“Tần mẫu phi, cuối cùng cũng nhìn thấy nàng. Nếu không kiếm được nàng, ta và tam ca sẽ hủy nơi này mất.”
Lê Viện vỗ lưng Tạ Tử Cẩn: “Ngoan, ta đây rồi.”
“Tần mẫu phi…” Tạ Tử Thịnh nhéo cằm nàng. “Lúc nãy nàng làm gì hắn vậy?”
“A?” Lê Viện chớp mắt, vẻ mặt vô tội. “Không có làm gì cả!”
“Không có làm gì à? Nàng chắc chắn chứ?” Đôi mắt của Tạ Tử Thịnh như nhìn thấu tất cả. “Trong phòng vẫn còn mùi hương làʍ t̠ìиɦ. Nàng còn dám nói là không có làm gì không?”
Tạ Tử Cẩn kéo quần áo Lê Viện xuống.