Phanh! Một quyển thư tịch dày gấp đôi cuốn từ điển Lê Viện đã đọc được tiểu đạo sĩ đặt ở trước mặt nàng.
Lê Viện đang ăn cơm, nhìn thấy cảnh này, nhìn thoáng qua nói: “Làm gì vậy?”
“Sư phụ nói ngươi làm trái với quy định ở nơi này, theo lý phải bị phạt.” Tiểu đạo sĩ không vui nhìn Lê Viện.
Lê Viện nghĩ đến lời nói đêm qua của Đường Quốc sư, lộ ra biểu cảm hiểu rõ.
“Để ta chép đúng không? Được thôi.”
Tiểu đạo sĩ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn nàng: “Ngươi nghe lời vậy à?”
“Các ngươi thật kỳ lạ, ta làm theo quy củ của các ngươi, thì các ngươi lại không tin ta. Mà ta không làm theo quy củ, các ngươi lại không vui.” Lê Viện cười khẽ: “Dù sao ở nơi này nhàm chán, làm một chút việc cũng không tệ.”
“Đừng có mà bày trò, sư phụ nói một trăm lần thì là một trăm lần, thiếu một lần cũng không được.” Tiểu đạo sĩ nói xong thì bước nhanh ra cửa.
Lê Viện tùy tiện lật xem quy củ của Thành Vân.
“Dong dài, bổn cô nương tới xem còn không muốn xem, chứ đừng nói là chép phạt.”
Giữa trưa, tiểu đạo sĩ tới đưa cơm cho Lê Viện. Thấy nàng quy củ ngồi chép phạt, trên mặt lộ ra biểu cảm vừa lòng.
“Nàng thật sự đang chép quy củ à?” Đường Quốc sư nghe thấy lời tiểu đạo sĩ nói, kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy ạ! Sư phụ…” Tiểu đạo sĩ nói: “Có vấn đề gì sao?”
“Không có.” Ánh mắt Đường Quốc sư hơi lóe. “Chỉ là cảm thấy… Nàng ta không giống như người nghe lời.”
Hắn còn tưởng nàng sẽ phản kháng.
Nghĩ đến hành động đêm qua của nàng, mê mang trong mắt Đường Quốc sư biến mất, chỉ còn lại sự tức giận.
Yêu nữ kia…
Ban đêm, Đường Quốc sư đang ngồi tọa. Từ bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
“Ai đó?” Đường Quốc sư tỉnh lại.
“Là ta.” Âm thanh mềm mại từ bên ngoài truyền vào.
“Ngươi không phải kêu ta chép một trăm lần sao? Ta tới đưa ngươi xem.”
“Thời gian ngắn như vậy mà ngươi chép được một trăm lần?” Đường Quốc sư cười lạnh. “Chờ tới khi nào ngươi thật sự chép xong thì hãy đến đưa ta xem.”
“Đường Quốc sư, ngươi không tận mắt thấy, sao lại biết không đủ một trăm lần?” Lê Viện nói: “Hay là… Ngươi không dám gặp ta?”
Đường Quốc sư nắm chặt tay.
Phanh một tiếng, cửa mở ra.
Lê Viện mặc áo xám đứng ở đó.
Rõ ràng mặc quần áo giống các đệ tử khác, vì sao nàng mặc trên người lại có hương vị mê người như vậy.
Đường Quốc sư dời tầm mắt đi, lạnh nhạt nói: “Đưa vào đây để ta xem thử nào. Nếu không đủ một trăm lần, vậy đổi thành chép một ngàn lần.”
Lê Viện cầm một chồng giấy đi vào.
Nàng khép cửa lại.
Đường Quốc sư nhíu mày: “Đóng cửa làm gì vậy?”
“Hôm nay gió lớn quá, ta sợ những thứ ta vất vả lắm mới chép xong bị thổi bay mất.” Sau khi Lê Viện khép cửa lại, nàng đi về phía Đường Quốc sư. “Ngươi đúng là không biết thương hương tiếc ngọc mà, thư tịch dày như vậy mà ngươi lại bắt ta chép một trăm lần, thật nhẫn tâm, tay ta sắp bị phế rồi này.”
Đường Quốc sư vươn tay về phía nàng.
Lê Viện đặt tay vào lòng bàn ta hắn.
Đường Quốc sư như bị phỏng hất tay nàng ra, lạnh mặt nói: “Làm gì vậy? Ý ta là đưa bài chép phạt đây.”
“Không vội.” Lê Viện đặt chồng giấy kia lên trên bàn, bưng chén trà đưa cho Đường Quốc sư nói: “Ngươi uống miếng trà đi, ta viết hơi xấu, sợ lát nữa ngươi sẽ giận, uống trà trước cho bớt giận nhé.”
“Không uống.” Đường Quốc sư nhất định đi lấy chồng giấy kia.
“Ngươi thật kỳ lạ. Nước trà này là của ngươi, chẳng lẽ còn sợ ta hạ độc sao? Ngươi uống hay không uống đây? Không uống thì ta sẽ cởϊ qυầи áo.” Lê Viện làm động tác cởϊ qυầи áo.
Gân xanh giữa trán Đường Quốc sư nhảy mấy cái.
Hắn không muốn lãng phí thời gian với nàng, dứt khoát theo ý nàng uống ly trà kia.
Như lời nàng nói, dù sao nước trà này là của hắn, không phải do nàng bưng tới. Trong thời gian ngắn nàng cũng không thể bày trò gì.