Lê Viện cuối cùng cũng biết yên tĩnh tu luyện là có ý gì.
Đó là để nàng mặc quần áo đồng tử, làm việc của đồng tử, mỗi ngày còn phải học những chương trình tẩy não của họ.
Đáng sợ nhất là bọn họ ăn chay, nàng cũng bị bắt ăn chay theo họ. Nhìn kiểu này, Đường Quốc sư kia định để nàng vào cửa Phật à?
Tưởng bở.
Nửa đêm, Lê Viện lén lút ra khỏi phòng.
Thành Vân ở trên núi, nên ở núi non sẽ có món ăn hoang dã. Nếu ban ngày không cho nàng ăn, vậy tối nàng chỉ đành đi kiếm món ăn hoang dã thôi.
Không biết tên già Đường Quốc sư kia định làm gì nàng, giờ ngay cả hệ thống cũng không mở được. Nếu có thể mở được hệ thống, thì có thể đổi một ít thức ăn rồi.
Ngay lúc Lê Viện lặng lẽ trèo tường, một bóng dáng đứng ở trước cửa sổ, nhìn hết mọi hành động của nàng.
Hắn nhảy một cái, đi theo phía sau Lê Viện.
Ở trong núi có bẫy rập, nên hắn không ngăn cản.
Không bao lâu sau, nữ nhân nũng nịu kia biến thành mặt mèo, không chỉ vậy, trên người còn dính không ít tro bụi.
Nhưng nàng vẫn không dừng động tác lại.
Trong núi Thành Vân có một cái hồ thiên nhiên, Lê Viện thấy cả người mình đầy nước bùn, không chịu đựng nữa nhảy vào trong hồ.
Bóng dáng đen kia đứng hồi lâu, nhưng vẫn không thấy Lê Viện chui ra, ngay lập tức thiếu kiên nhẫn.
Hắn nhảy vào trong nước, bơi vào giữa hồ. Rất nhanh hắn thấy Lê Viện đang chìm trong nước, lấy tốc độ cực nhanh đến kéo nàng lên khỏi mặt nước.
Đột nhiên, nữ nhân ôm lấy cổ hắn, ngẩng đầu hôn môi hắn.
Hai mắt hắn mở to, vội đẩy nàng ra.
Lê Viện cũng không phải ăn chay.
Ngây người ở nhiều không gian như vậy, lại ở chung với nam chính với tính cách giả tạo khiến nàng học được một chút da lông. Như đánh nhau ở trong nước, nàng hiểu hơn nam nhân kia nhiều.
Nàng dùng hai chân cuốn chặt lấy eo nam nhân, động tác mạnh hơn, hôn người nam nhân không buông.
Khi nam nhân đẩy nàng ra đụng phải một vật mềm mại, hắn như bị điện giật.
Rì!
Hai người chui ra khỏi mặt nước.
Lê Viện vẫn quấn lấy éo hắn không bỏ.
“Buông ra.” Người nam nhân cũng chính là Đường Quốc sư tức giận trừng mắt nhìn Lê Viện. “Ngươi thật không biết xấu hổ.”
“Rốt cuộc ai mới là người không biết xấu hổ hả? Ngươi nếu có liêm sỉ, sao lại nhìn lén ta tắm được chứ? Giờ bị ta bắt tại trận, còn nói ta không biết xấu hổ. Chúng ta về tìm đồ đệ đồ tôn của ngươi phân xử đi.” Lê Viện nói rồi bơi về phía bờ.
Đường Quốc sư tức giận đến đỏ mặt tía tai.
Nàng vẫn luôn ở trong nước, hắn có thể thấy cái gì?
Lúc nàng cởϊ qυầи áo, hắn lảng tránh đi.
Nếu không phải thấy nàng gặp nguy hiểm, sao hắn sẽ nhảy xuống chứ? Giờ ngược lại hắn biến thành tên dâʍ tặc biếи ŧɦái.
“Đêm hôm khuya khoắt không thể ra ngoài, ngươi trái với quy tắc Thành Vân, theo lý thì nên bị phạt. Ngày mai ngươi chép quy tắc của Thành Vân một trăm lần đi.” Đường Quốc sư nói, chuẩn bị lên bờ.
Lúc này, Lê Viện nảy sinh tâm tư độc ác.
Nàng giữ chặt đai lưng của Đường Quốc sư, ngay lập tức quần áo của hắn lỏng lẻo, quần cũng thiếu chút nữa rớt xuống.
“Ngươi làm gì vậy…”
Đường Quốc sư còn chưa nói xong, Lê Viện nhéo bầu vú to tròn của mình, quyến rũ nhìn Đường Quốc sư: “Quốc sư ca ca nhốt ta ở nơi này, dù sao thì ta cũng phải tìm chuyện vui chứ. Chứ không ngươi không cho ta làm gì cả, không phải ta sẽ chết vì buồn sao? Ta, một nữ nhân xinh đẹp như hoa lại bị khô héo trong tay đám đạo sĩ các ngươi, các ngươi nỡ lòng nào chứ?”
“Hạ tiện.” Đường Quốc sư tức giận rời đi.
Lê Viện bĩu môi, cười xấu xa nói: “Ta muốn nhìn xem ngươi có thể nhịn đến khi nào.”