Hoàng đế thở dốc, mở mắt.
Lê Viện quyến rũ nằm bên cạnh.
Dáng vẻ thỏa mãn của Lê Viện như yêu tinh vừa mới ăn no.
Hô hấp Hoàng đế càng dồn dập, xoay người đè trên người Lê Viện.
Lê Viện bị đè tỉnh, tỉnh lại thì thấy hoàng đế như con sói, ngay lập tức hờn dỗi nói: “Hoàng Thượng… Người làm thần thϊếp mấy canh giờ rồi, còn định làm nữa à? Chỗ đó của thần thϊếp sắp bị hư rồi.”
Hoàng đế xốc chăn lên, quả nhiên thấy môi âm hộ của Lê Viện sưng đỏ. Lại nhìn côn ŧᏂịŧ của mình dù muốn cũng không cứng được, cứ như đã trải qua một buổi làm lụng vất vả, vẻ mặt ông ta đắc ý.
“Xem ra trẫm hầu hạ ái phi rất tốt, dáng vẻ này của ái phi như được ăn no nê rồi ấy.” Hoàng đế nói: “Vậy trẫm tạm tha cho nàng, lần sau xem trẫm thu thập yêu tinh nhỏ của trẫm như nào.”
Lê Viện ôm lấy cổ Hoàng đế, cười duyên nói: “Thϊếp chỉ mệt chết thôi, không bị cày hư đâu. Hoàng Thượng muốn thu thập thần thϊếp như thế nào?”
“Cày không hư, vậy trẫm cày nàng đến khi nào lỏng mới thôi, xem nàng còn nứиɠ như nào.” Đôi mắt Hoàng đế hiện lên sự xấu xa. “Đừng tưởng rằng trẫm không biết tâm tư của những nam nhân đó, bọn họ mơ ước đè nàng dưới thân vận động, nhưng nàng là nữ nhân của trẫm. Đời này của họ chỉ có thể tự tưởng tượng, chỉ có trẫm mới có thể làm nàng mỗi ngày.”
“Thần thϊếp là nữ nhân của Hoàng Thượng, thế gian cũng chỉ có Hoàng Thượng mới có thể khiến thần thϊếp dục tiên dục tử.” Lê Viện hôn lên môi Hoàng đế. “Được rồi! Giờ là ban ngày đó!”
Hoàng đế vẫn còn một đống tấu chương chưa phê duyệt.
Lê Viện nằm trên giường một lúc, cùng người hầu trở về cung điện của mình.
Trần phi dạo này có khá nhiều hành động, chỉ là huynh đệ Tạ gia có chung ý kiến, lại có thêm Vân Cảnh hỗ trợ, thế lực của bọn họ cũng nhanh chóng phát triển.
Nhưng không lâu sau Lê Viện liền biết mình quá khinh địch. Trong một lần gia yến, Lê Viện thấy đầu mình đau đớn, như có thứ gì đó khống chế nàng.
“Hệ thống… có chuyện gì vậy?” Đầu Lê Viện đau như muốn nứt ra, chỉ đành dò hỏi hệ thống.
Hệ thống không trả lời.
Sao lại thế này?
Chẳng lẽ hệ thống hư rồi sao?
“A…” Lê Viện không khống chế được, hét lớn lên.
“Ái phi…”
“Mẫu phi…”
“Tần mẫu phi…”
“Nương nương…”
Hiện trường hỗn loạn.
Mọi người vây quanh Lê Viện.
Nhưng Lê Viện hôn mê, hơn nữa sắc mặt còn rất tái nhợt.
Đột nhiên có một người nam nhân đi ra, nam nhân kia nói với hoàng đế: “Hoàng Thượng không cần lo lắng, Tần quý phi chỉ là quá mệt mỏi, nên thân thể có chút hơi suy nhược thôi, chỉ cần điều trị tốt là được.”
“Nhưng…” Hoàng đế nhìn nam nhân nói: “Đường Quốc sư là sư huynh của Vân Quốc sư, giờ lại là Quốc sư của Ngụy quốc, Trẫm tất nhiên tin ngài. Chỉ là ái phi của trẫm khi nào mới có thể tỉnh lại? Vân quốc sư không có ở đây, đành phải làm phiền Đường Quốc sư hỗ trợ xem thử.”
“Nương nương không có vấn đề gì lớn, chỉ là vẫn cần một ít dược liệu điều trị khan hiếm. Nếu Hoàng Thượng không ngại, tại hạ muốn đưa nàng tới Thành Vân để chiếu cố.”
“Chuyện này…” Hoàng đế đương nhiên luyến tiếc Lê Viện. “Không thể ở lại cung sao?”
“Đúng vậy!” Tạ Tử Cẩn cảnh giác nhìn Đường Quốc sư. “Mẫu phi của ta không thể ở lại cung sao? Tại sao lại nhất định phải đi Thành Vân chứ?”
Từ khi biết Lê Viện coi trọng Vân Cảnh, mà tên Vân Cảnh ra vẻ đạo mạo kia lại lén hắn lúc còn chưa lớn ăn thịt 5 năm, việc này khiến cho Tạ Tử Cẩn không có hảo cảm gì với Quốc sư.