Tạ Tử Cẩn và Tạ Tử Thịnh đều nhìn Lê Viện.
“Tử Thịnh, giờ ngươi có hai lựa chọn, một là tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với Tử Cẩn, từ đây chúng ta là kẻ địch. Hai là từ bỏ ngôi vị hoàng đế, trợ giúp Tử Cẩn trở thành vua của một nước. Ngươi suy nghĩ đi! Dù ngươi ra quyết định gì, ta cũng sẽ tôn trọng ngươi.”
Tạ Tử Thịnh chua chát nói: “Tại sao Tam hoàng huynh có thể làm hoàng đế? Mà ta lại không thể? Ở trong mắt Tần mẫu phi, ta có chỗ nào không bằng hắn chứ?”
Tạ Tử Cẩn cười nhạo: “Ngươi không có người mẫu phi thương ngươi.”
“Câm miệng.” Tạ Tử Thịnh tức giận. “Ta đang hỏi Tần mẫu phi, lúc này ta lấy thân phận nam nhân hỏi nàng.”
Lê Viện sờ gương mặt Tạ Tử Thịnh, cười tươi nói: “Ngươi thích hợp với ngôi vị hoàng đế này hơn hắn. Nhưng nhiệm vụ của ta là giúp đỡ hắn đăng cơ, cho nên… thật ra làm hoàng đế thì có gì tốt? Cả ngày phê duyệt tấu chương, chuyện lớn chuyện nhỏ đều do hoàng đế phụ trách. Mà làm Hiền vương thì khác, cẩm y ngọc thực, không cần gánh vác nhiều trách nhiệm như vậy. Mà ngươi lúc nào cũng có thể chơi với ta.”
Sắc mặt Tạ Tử Cẩn khó coi.
“Ta có thể không làm hoàng đế được không?”
“Không thể.” Tạ Tử Thịnh và Lê Viện trăm miệng một lời.
Sự tức giận trên mặt Tạ Tử Thịnh biến mất, hắn nhìn Lê Viện nói: “Đột nhiên ta cảm thấy vị trí này cũng không có gì ghê gớm, nếu đã vậy rồi, giao cho Tam hoàng huynh đấy.”
Lúc trước Tạ Tử Cẩn còn không cảm thấy gì, làm hoàng đế cũng được, không làm cũng được, hắn căn bản không quan tâm. Chỉ cần có thể ở bên mẫu phi, hắn chính là người hạnh phúc nhất.
Nhưng khi nghe Lê Viện nói như vậy, nghĩ đến việc về sau mình mới là người đáng thương nhất. Vân Cảnh và Tạ Tử Thịnh lúc nào cũng có thể tới tìm nàng, chỉ có hắn là không được, bởi vì hắn là vua của một nước.
“Nếu ngươi đồng ý, vậy tiếp theo chúng ta là quan hệ hợp tác.” Lê Viện lại nói: “Trần phi đã kéo Hoàng Hậu xuống, vậy thì Thất hoàng tử có khả năng kế thừa ngôi vị.”
“Mẫu phi yên tâm, Thất hoàng tử ngu như vậy, sao có thể đảm đương trọng trách này? Không chỉ có chúng ta không đồng ý, mà những lão thần đó cũng sẽ không đồng ý.” Tạ Tử Thịnh mỉm cười.
Thế lực của Hoàng Hậu và Trần phi náo loạn cả nửa tháng, cuối cùng Trần phi vẫn thắng.
Những chuyện trước kia Hoàng Hậu làm trở thành thứ áp đảo bà ta. Bởi có mấy nữ nhân trong thâm cung này là trong sạch chứ? Nói ra một chút chuyện cũng đủ khiến Hoàng Hậu ăn hành.
Hoàng Hậu bị biếm vào lãnh cung, nữ nhân tôn quý nhất hoàng cung biến thành Tần Quý phi. Chỉ là Tần Quý phi không thích quản lý cung vụ, những việc này liền rơi xuống tay Trần phi.
“Nương nương.” Tỳ nữ đi vào, thở phì phò nói: “Nô tỳ đi lãnh huyết yến, nhưng người phủ Nội Vụ nói để tiết kiệm, tất cả phí trong cung đều giảm bớt. Ngoại trừ Hoàng Thượng và Thái Hậu nương nương, những cung khác đều không được cung cấp huyết yến.”
“Ồ.” Lê Viện hỏi. “Nhìn ta hôm nay thế nào?”
“Rất đẹp ạ, nương nương dù không trang điểm cũng rất đẹp.” Tỳ nữ nói.
“Mỗi ngày nhìn chủ tử đẹp như thiên tiên vậy, ngươi sao lại lộ ra biểu cảm buồn rầu như thế kia?” Lê Viện quay đầu lại trêu ghẹo. “Chỉ là huyết yến thôi mà, có gì đâu chứ?”
“Nhưng nô tỳ cảm thấy Trần phi cố ý.” Tỳ nữ nói: “Người mới là nữ nhân tôn quý nhất trong cung này, bà ta sao dám thể hiện vậy chứ?”
“Nơi này của ta không có huyết yến, vậy thì đi nơi có huyết yến để ăn thôi!” Lê Viện đứng lên. “Lâu rồi cũng không gặp Hoàng Thượng, mang đào hoa tô ngươi mới vừa làm xong theo đi!”