Hoàng đế giận dữ, bắt phải tra rõ chuyện này.
Những chứng cứ ném ở trước mặt, Hoàng Hậu xong đời.
Hoàng Hậu quỳ gối trước mặt hoàng đế, khóc tê tâm liệt phế: “Hoàng Thượng, thần thϊếp không có làm như vậy, tất cả đều do tiện nhân Trần phi kia làm. Hoàng Thượng, người phải tin thần thϊếp.”
Trần phi khϊếp sợ nhìn Hoàng Hậu: “Nương nương, sao người có thể nói như vậy được chứ? Là do chính miệng người nói, Tần quý phi được sủng ái như vậy, Tam hoàng tử sẽ uy hϊếp đến Thái Tử điện hạ, không thể giữ bọn họ lại được. Thần thϊếp còn khuyên người nhưng người không nghe. Hiện giờ người lại đẩy mọi tội danh lên đầu thần thϊếp, thần thϊếp không dám cõng cái nồi này đâu.”
Trần phi nói rồi lại nhìn về phía Hoàng đế, vẻ mặt thương tâm: “Hoàng Thượng không tin thần thϊếp, nhưng chắc sẽ tin Ngũ hoàng tử? Nó do một tay thần thϊếp nuôi lớn, lúc ấy Ngũ hoàng tử xuất hiện ở đó là do thần thϊếp dặn dò. Ngũ hoàng tử, con nói giúp mẫu phi một câu đi.”
Đôi mắt Tạ Tử Thịnh hơi trầm xuống.
Nữ nhân này thật giảo hoạt, không ai biết rõ điều đó hơn hắn, hắn cũng biết Hoàng Hậu làm như vậy là do nữ nhân này xúi giục. Nhưng lúc này hắn không thể không bảo vệ bà ta.
Mẹ đẻ hắn tuy vô dụng, nhưng bà vẫn là mẫu thân ruột của hắn. Giờ bà ở trong tay Trần phi, nếu hắn không giúp Trần phi, mẫu thân yếu đuối kia sẽ không sống được.
“Trần mẫu phi đúng là đã nói Hoàng Hậu sẽ gây bất lợi với Tần mẫu phi, muốn nhi thần chú ý một chút. Nhi thần nghe Trần mẫu phi nói mới để ý động tĩnh trong cung.” Tạ Tử Thịnh nói.
Hoàng đế nghe Tạ Tử Thịnh nói vậy thì nói với Trần phi: “Không uổng công trẫm thương nàng nhiều năm mà, nàng làm tốt lắm.”
Ánh mắt Trần phi hiện lên vẻ chê cười.
Thương bà ta?
Ông ta thương bà ta lúc nào?
Tuy nhan sắc của bà ta không tầm thường, nhưng trong cung chưa bao giờ thiếu nữ nhân mới mẻ.
Huống chi sau khi Tần quý phi tiến cung, không còn có chuyện cho nữ nhân khác nữa. Một mình Tần quý phi độc sủng, trong mắt Hoàng đế không chứa được người nào khác.
May mắn là bà ta đã sớm nhìn thấu tất cả mọi chuyện, chỉ cần nhi tử có thể bước lên vị trí tối cao kia, bà ta sẽ là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ. Đến lúc đó, không ai có thể tổn thương đến bà ta?
Tạ Tử Thịnh và Tạ Tử Cẩn nhìn nhau.
Tạ Tử Cẩn từ trước đến nay đều không thích Tạ Tử Thịnh, hắn luôn cảm thấy thằng nhãi này giả dối.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là vì mẫu phi đã khen Tạ Tử Thịnh trước mặt hắn nhiều lần.
Tạ Tử Cẩn nghe vậy thì càng thấy khó chịu người này.
Nhưng giờ bọn họ lại đạt thành ăn ý nào đó.
Một là với Vân Cảnh, hai là với vị Trần phi này.
Bọn họ nhìn rõ ánh mắt tính kế của Trần phi. Sao lại không biết tâm tư của bà ta được?
Tên phế vật kia muốn làm hoàng đế? Có phải không xem bọn họ tồn tại hay không?
“Ư…” Lê Viện lẩm bẩm một tiếng. “Đau…”
“Ái phi.” Hoàng đế khẩn trương giữ chặt tay nàng. “Ái phi đau chỗ nào?”
Tạ Tử Thịnh và Tạ Tử Cẩn đồng thời nhìn tay Hoàng đế.
Thật chướng mắt.
Nếu chém cái tay kia, hẳn không tính là hành thích phụ hoàng nhỉ?
Lê Viện mở to mắt, thấy Hoàng đế và những người khác ở đây, nàng ấm ức rơi nước mắt: “Hoàng Thượng, thần thϊếp đau quá.”
“Thái y, mau tới đây…” Hoàng đế quay ra ngoài kêu: “Quý phi đau, ngươi mau trị liệu cho nàng ấy.”
Thái y nơm nớp lo sợ đi đến.
Hắn kiểm tra thương thế của Lê Viện, run rẩy nói: “Hoàng Thượng, vi thần đã kê thuốc giảm đau, nhưng miệng vết thương sâu như vậy, không thể không đau được, qua hai ngày là tốt thôi.”
“Ái phi nhu nhược như vậy, ngươi còn muốn để nàng ấy chịu đau hai ngày? Người đâu, kéo tên lang băm này ra ngoài chém cho ta.” Hoàng đế tức giận nói.
“Hoàng Thượng…” Lê Viện mở miệng ngăn lại. “Viện trưởng là người có y thuật tốt nhất trong cung, hắn cũng không phải thần tiên, không thể nào thi pháp chữa bệnh được, người đừng gây khó xử cho hắn.”