Lê Viện nhìn về phía Tạ Tử Cẩn: “Nghe thấy rồi chứ?”
Sắc mặt Tạ Tử Cẩn khó coi: “Ông ta ở bên ngoài rồi, ta không ra được.”
“Mặc quần áo vào rồi tìm chỗ trốn đi, chuyện khác cứ giao cho ta.” Lê Viện lạnh nhạt nói.
Tạ Tử Cẩn lập tức mặc quần áo, lại nhìn bốn phía, cuối cùng đi vào tủ quần áo.
Hoàng đế vào.
Ông ta nhìn Lê Viện lười biếng nằm trên giường, nôn nóng đi đến.
“Ái phi…”
Lê Viện ngồi dậy.
Tóc đen xõa xuống.
“Hoàng Thượng…” Nàng vươn tay cánh tay với Hoàng đế. “Thần thϊếp mới gặp ác mộng, làm thϊếp sợ muốn chết.”
Hoàng đế thấy mỹ nhân rúc vào người mình, ông ta hưởng thụ.
Chỉ là…
“Ái phi, giường của nàng sao rối loạn vậy!”
Đôi mắt ông ta híp lại, biểu cảm thâm trầm.
“Tư thế ngủ của thần thϊếp không tốt, người cũng biết mà.” Lê Viện ôm cổ hoàng đế. “Hoàng Thượng, Trương phi muội muội hầu hạ người có tốt không?”
Ngón tay nàng sờ nhẹ trước ngực hoàng đế.
Hoàng đế nhìn mỹ nhân trong ngực, chút hoài nghi trong lòng liền biến mất.
Ông ta nóng bỏng ngửi mùi hương của mỹ nhân, ©ôи ŧᏂịŧ mới vừa mềm xuống lại cương cứng.
Lê Viện ngửa đầu, hôn cổ hoàng đế.
“Hoàng Thượng… Có phải người thích thân thể của Trương phi muội muội hơn thϊếp không? Sao người lại không thích thần thϊếp chứ.”
Hô hấp Hoàng đế dồn dập.
Ông ta đè Lê Viện ở dưới thân, giọng điệu hung tợn.
“Ái phi, trẫm thích nàng nhất, những nữ nhân tầm thường khác chỉ khiến trẫm thấy mới mẻ thôi, nàng mới là người trẫm thích nhất.”
Ông ta nói rồi móc ©ôи ŧᏂịŧ vừa mềm vừa cứng kia ra.
Tạ Tử Cẩn ở trong tủ quần áo nhìn thấy cảnh này, hận không thể lao ra ngoài cản lại.
Nhưng thấy ánh mắt của Lê Viện, hắn biết mình không thể hành động thiếu suy nghĩ, bằng không sự che dấu lúc nãy không còn ý nghĩa nữa.
Phanh! Một hắc y nhân từ bên ngoài nhảy vào phòng.
“A…” Lê Viện hét lên một tiếng. “Hoàng Thượng…”
Hoàng đế cũng thấy hắc y nhân kia, hét lớn: “Người đâu, có thích khách, có thích khách.”
Bọn thị vệ nghe được âm thanh liền chạy vào.
Hắc y nhân đánh nhau với đám thị vệ.
Chỉ là Lê Viện nhanh chóng phát hiện mục đích thật sự của tên hắc y nhân này.
Người này vốn không định ám sát bọn họ, mà là muốn tìm ra chỗ Tạ Tử Cẩn trốn.
Nhất định là người do Hoàng Hậu và Trần phi phái tới.
Hôm nay họ muốn bắt gian tại giường, để hoàng đế hoàn toàn chán ghét nàng.
Trong phòng tán loạn.
Bang bang bập bập! Toàn bộ phòng bị phá lung tung rối loạn.
Phanh! Hắc y nhân lấy kiếm chém vào tủ quần áo.
Ngón tay Lê Viện cử động.
Cái chém kia bị ngăn lại, tủ quần áo vẫn bình yên.
“Phụ hoàng.” Tạ Tử Thịnh từ bên ngoài chạy vào. “Vậy mà thật sự có thích khách.”
Tạ Tử Thịnh cũng gia nhập vào đội ngũ bắt thích khách.
Hoàng đế vui mừng nhìn Tạ Tử Thịnh.
“Cực khổ cho Ngũ hoàng nhi của trẫm rồi.”
Mắt Lê Viện mở to.
Nam chính đúng là nam chính, hắn luôn có cách nắm chắc thời cơ.
Tuy nàng rất thích Tạ Tử Thịnh, nhưng nhiệm vụ vẫn phải làm, đời này, ngôi vị hoàng đế chỉ có thể thuộc về Tạ Tử Cẩn.
“Hoàng Thượng cẩn thận.”
Hắc y nhân đâm về phía hoàng đế.
Lê Viện che trước mặt hoàng đế.
Phập! Mũi kiếm đâm vào bả vai Lê Viện.
“Tần mẫu phi.” Tạ Tử Thịnh tức giận, đâm kiếm vào ngực hắc y nhân.
Hắc y nhân tử vong tại chỗ.
“Ái phi…” Hoàng đế khẩn trương ôm lấy Lê Viện. “Người đâu, người đâu, truyền thái y.”
Tạ Tử Cẩn ở trong tủ quần áo nghiến răng nghiến lợi nhìn cảnh này.
Nhưng hắn không thể ra ngoài.
Ngay lúc mũi kiếm đâm đến vừa nãy, hắn tận mắt nhìn thấy mẫu phi che trước mặt hoàng đế.
Hắn biết mẫu phi có một ít bí mật nhỏ, cũng biết nàng có thể tránh đi, nhưng kiếm này, nàng cố ý chắn cho hoàng đế.