Khi từ nơi săn thú hoàng gia trở về, Hoàng đế ở nơi xa đã tự mình ra đón Lê Viện.
“Ái phi, mấy đêm nay trẫm không thể ngủ được, mỗi ngày đều nhớ tới nàng, cuối cùng nàng cũng trở về rồi.” Hoàng đế ôm Lê Viện vào trong ngực.
Nhưng ông ta nhanh chóng phát hiện có ánh mắt kỳ lạ dừng ở trên người mình. Nhìn theo tầm mắt thì thấy Quốc sư Vân Cảnh.
“Quốc sư, ngươi không sao chứ?” Hoàng đế lúc này mới nhớ ra sự tồn tại của vị trọng thần này. Vì mượn sức lòng người, ông ta vội vàng hỏi han hai câu.
Trước kia Vân Cảnh không có cảm giác mãnh liệt như vậy. Giờ nhìn hành động thân mật của hoàng đế, hắn lại không thể chịu đựng được.
“Thưa Hoàng Thượng, nhờ có phúc của nương nương, vi thần bình yên vô sự.” Vân Cảnh chắp tay nói.
Tạ Tử Thịnh và Tạ Tử Cẩn khó chịu nhìn Vân Cảnh.
Mấy ngày nay hầu như Vân Cảnh chiếm lấy một nửa thời gian của Lê Viện. Hai huynh đệ bọn họ hợp lực chỉ có thể cướp được một nửa thời gian còn lại của nàng. Còn Lâm ngự y càng không có địa vị.
Mẫu phi đối xử với người nam nhân này không như người thường. Dù biết rõ hắn đang chơi mưu kế, nhưng nàng vẫn vui vẻ hùa theo hắn. Chỉ cần nghĩ đến việc mẫu phi thích người này, bọn họ càng thêm căm thù hắn.
“Hai hoàng nhi cũng bình an không có việc gì, trẫm cuối cùng cũng yên tâm.” Hoàng đế nói: “Hôm nay phải chúc mừng mới được.”
“Hoàng Thượng…” Lê Viện rúc vào trong ngực hoàng đế, ngón tay xẹt qua ngực ông ta. “Thần thϊếp thật sự rất mệt, không muốn chúc mừng đâu. Dù sao cũng không phải chuyện quan trọng gì mà, có gì để chúc mừng đâu chứ?”
“Ái phi…” Hoàng đế si mê nhìn yêu tinh xinh đẹp ở trong ngực, nắm lấy tay nàng đặt ở bên môi mình hôn. “Ái phi không muốn chúc mừng thì không chúc mừng, Trẫm nghe nàng.”
“Hoàng Thượng là tốt nhất.” Lê Viện cười duyên, lại nhìn về phía Vân Cảnh. “Quốc sư đại nhân, bổn cung về rồi, đại điển sắc phong giao cho ngài an bài đấy!”
“Đúng đúng đúng, đại điển sắc phong của ái phi phải tổ chức thật tốt.” Hoàng đế phục hồi tinh thần. “Quốc sư, chuyện này giao cho ngươi làm.”
“Tuân lệnh.” Vân Cảnh nhíu mày.
Tuy biết rõ Lê Viện không có quan hệ gì với Hoàng đế, nhưng hắn vẫn không thích nhìn Hoàng đế động tay động chân với Lê Viện. Chỉ là hắn có lập trường gì để tách họ chứ? Chỉ đành hậm hực trở về.
Đại điển sắc phong được tổ chức long trọng.
Hoàng Hậu và Trần phi vò cái khăn trong tay.
“Hoàng Hậu, yêu nữ kia mê hoặc khiến Hoàng Thượng xoay quanh nàng, còn cứ như vậy, chỉ sợ vị trí Thái Tử này cũng là của nàng mất. Chẳng lẽ người muốn để yêu nữ kia cưỡi lên đầu người giương oai sao?” Trần phi nói.
“Ngươi có ý gì?” Hoàng Hậu lạnh lùng nói.
“Hoàng Hậu nếu tin thần thϊếp, không bằng hợp tác với thần thϊếp. Sau khi chuyện thành, chỉ cầu Hoàng hậu nương nương ban vị trí Hiền Vương cho Thất hoàng tử của thần thϊếp.” Trần phi nhìn Hoàng Hậu.
“Trần phi chưa từng nghĩ để Thất hoàng tử ngồi lên vị trí kia sao?” Hoàng Hậu chê cười nhìn nàng ta.
“Hoàng hậu nương nương nói đùa. Từ xưa đến nay lập đích lập trưởng, Thất hoàng tử của thϊếp vừa không phải đích cũng không phải trưởng, sao tới lượt nó được? Với lại thay vì để nữ nhân kia có vị trí kia, thì chi bằng để Hoàng hậu nương nương có được nó. Dù gì thì người mới là chủ hậu cung, nếu vẫn bị người chèn ép, thì cũng là thần thϊếp cam tâm tình nguyện. Nàng ta thì tính là gì chứ? Thời gian vào cung ngắn hơn thϊếp mà phi vị lại dám vượt mặt thần thϊếp.”
Hoàng Hậu nghe Trần phi nói vậy thì tin nàng ta hơn.
Nhưng nàng không dễ tống cổ như vậy.
“Trần phi cho rằng dựa vào mấy câu ngươi nói, bổn cung sẽ tin ngươi sao?” Hoàng Hậu nhẹ nhàng nói.
“Thần thϊếp rất có thành ý. Có một chuyện, Hoàng hậu nương nương nếu biết sẽ tin thành ý của thần thϊếp.” Trần phi tới gần Hoàng Hậu, nói: “Yêu nữ kia tuổi còn trẻ, tuổi lại xấp xỉ Tam hoàng tử. Hai người trẻ tuổi suốt ngày ở bên nhau, người nói xem bọn họ sẽ sạch sẽ chứ?”
“Ngươi nói cái gì?” Hoàng Hậu kinh hãi. “Bọn họ là mẫu tử.”
“Hoàng hậu nương nương, người có phải đã quên rồi không, bọn họ không phải mẫu tử ruột thịt. Dáng vẻ Tam hoàng tử tuấn tú, Tần phi lại trẻ tuổi như vậy. Thời gian dài, sao có thể không xảy ra chuyện? Nương nương đừng nghĩ rằng thần thϊếp nói bậy, thần thϊếp có người ở nơi đó, tận mắt nhìn thấy Tam hoàng tử nửa đêm vào phòng Tần phi, ngày hôm sau mới ra ngoài.”