"Rốt cuộc cô ta có diễn được không đây? Nếu không được thì nói một tiếng, ở đây còn rất nhiều người đang đợi cảnh quay đấy."
Vừa tỉnh lại, Lê Viện đã nghe được một giọng nói không kiễn nhẫn như vậy.
Trong phòng nghỉ, một người đàn ông trung niên đang nói chuyện với người phụ nữ đeo kính. Thái độ của người đàn ông vô cùng bất mãn, nhìn ra được sự cực kỳ chán ghét trong mắt ông ta.
Người phụ nữ đeo mắt kính cố lựa lời hay ý đẹp nói: "Đạo diễn Vương, Lâm Lâm cũng không phải cố ý. Cảnh diễn vừa rồi kia cô ấy đã nhảy xuống nước mười lăm lần rồi, cơ thể của cô ấy vốn không tốt..."
"Ý của cô là tôi không nên để cho diễn viên Phó nhảy cầu? Vậy có làm được nữa hay không? Nếu như không phải thấy các người đáng thương, vai diễn này chưa đến lượt cô ta đâu"
"Là là là..."
Đôi mắt Lê Viện híp lại, lạnh lùng nhìn người đàn ông đối diện.
"Chị không cần xin xỏ, vai này chúng ta không diễn nữa."
Người phụ nữ đeo mắt kính nghe thấy Lê Viện nói, kinh ngạc quay đầu lại: "Lâm Lâm, em tỉnh rồi sao."
"Vâng." Lê Viện ngồi dậy.
Vương đạo diễn cười nhạo nhìn Lê Viện: "Phó đại ảnh hậu này, cô cho rằng bây giờ mình được như trước đây sao? Ok thôi, không diễn đúng không? Sau này đừng có mà cầu xin ông đây."
Dứt lời, ông ta xoay người đi ra ngoài.
"Vương đạo diễn, Vương đạo diễn... Ngài đừng như vậy... Vương đạo diễn..." Người phụ nữ đeo mắt kính đuổi theo. "Lâm Lâm bị bệnh nên mới nói năng lung tung như vậy, ngài đừng để ý."
Ầm! Vương đạo diễn đóng sập cửa lại.
Người phụ nữ đeo mắt kính thiếu chút nữa bị đụng vào mũi, uể oải dừng lại. Cô ấy quay lại trước mặt Lê Viện, tức giận mắng: "Sao em có thể nói thế hả? Lần này đắc tội với người ta thật rồi. Lâm Lâm, bây giờ em không thể so với trước đây được. Em là người đã ly hôn rồi, thanh danh lại thối, không phải ảnh hậu Ngọc Nữ trước kia nữa."
"Chúng ta đi thôi!" Lê Viện vươn tay về phía người phụ nữ, mượn sức lực đứng dậy. "Đừng làm phiền em, em thấy hơi mệt, muốn yên tĩnh một chút."
"Em... em, cái con bé này, chính là vì không bỏ được cái tật xấu này, cho nên mới bị người ta cướp chồng, còn bị huỷ hoại thanh danh đấy."
Ngồi trong xe taxi, lúc này Lê Viện mới tiếp thu cốt truyện.
Phó Lâm Lâm, 18 tuổi được phát hiện tài năng chính thức tiến vào giới giải trí, vai diễn đầu tiên là hoa hậu vườn trường, ngay lập tức trở thành hình tượng Ngọc Nữ trong lòng các fan hâm mộ. Từ đây không ngừng nhận được vô số nguồn tài nguyên, trở thành đóa hoa tiềm ẩn trong giới giải trí. Hai mươi tuổi bắt đầu tiến vào màn ảnh lớn, 21 tuổi trở thành ảnh hậu. 22 tuổi gặp được một người đàn ông, nắm trong tay hơn phân nửa giới giải trí - Cố Tử Hoán.
Cố Tử Hoán chỉ đơn giản là thích khuôn mặt thanh thuần của Phó Lâm Lâm, nhưng sau khi kết hôn được mấy năm, tác phong của cô càng ngày càng giống như một quý bà, không còn thuần khiết như năm đó nữa. Trước giờ Cố Tử Hoán vẫn luôn không quên được mối tình đầu, cưới Phó Lâm Lâm cũng chỉ vì khuôn mặt của cô giống tình cũ đến bảy phần tương tự. Bởi vì mối tình đầu vì bệnh nặng mà qua đời, đã trở thành ánh trăng sáng vĩnh viễn trong lòng Cố Tử Hoán.
Khi Phó Lâm Lâm biết được bí mật này của Cố Tử Hoán, mượn rượu uống say giải sầu, nhưng không ngờ lại xảy ra quan hệ cùng với đàn ông khác. Sau đó vô cùng xui xẻo mà bị paparazzi săn được, tiếng xấu cũng từ đó truyền ra.
Sau khi ly hôn với Phó Lâm Lâm, Cố Tử Hoán gặp được nữ chính, khí chất nữ chính giống như mối tình đầu của hắn, nhưng diện mạo lại khác biệt hoàn toàn. Câu chuyện bi kịch nối tiếp bi kịch bắt đầu từ đây.
Vốn dĩ Cố Tử Hoán cũng không muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt, nhưng ngẫm lại thấy nguyên chủ đội cho mình cái nón xanh to khổng lồ như vậy, một phát liền đá cô trắng tay ra khỏi nhà. Cũng chặt đứt tài nguyên trong giới giải trí của cô.
Xuất thân của Phó Lâm Lâm vô cùng bình thường, gia đình làm ăn buôn bán, nhưng bản tính của cô không xấu. Sau khi kết hôn với Cố Tử Hoán, đương nhiên cuộc sống về sau sẽ sinh hoạt trong hào môn, cho nên từ một cô gái thuần khiết bị xã hội thượng lưu đồng hóa thành một quý bà ung dung cao quý. Không ngờ vì thế mà làm mất đi sự hấp dẫn đối với Cố Tử Hoán.
Nữ chính trong nguyên tác sau khi kết hôn với nam chính, vẫn mang một bộ dáng tiểu bạch hoa người người nhìn thấy đều muốn bảo vệ. Cố Tử Hoán cũng vì thế mà yêu thương ân ái nữ chính cả một đời.
Tiếp thu xong cốt truyện, Lê Viện cảm thấy cả người đều không khỏe. Sao nam chính của thế giới này lại làm cô có xúc động muốn "ngược ngược ngược" chết hắn ta nhỉ! Khinh thường nguyên chủ đúng không? Cứ đợi đấy, cô sẽ cho hắn biết bốn từ tôn trọng phụ nữ viết như thế nào.
*Thế giới này có yếu tố NP