“Nương nương, Lâm đại nhân cầu kiến.” Phỉ Thúy đi vào nói.
“Để hắn vào.” Lê Viện thưởng thức ngón tay, lười nhác mở miệng.
Lâm đại nhân được Phỉ Thúy đưa vào.
“Tham kiến Quý phi nương nương.” Lâm đại nhân quỳ xuống hành lễ. “Vi thần có mấy câu muốn nói.”
Lê Viện ngước nhìn hắn một cái, cười nói: “Mới đây thôi mà đã 5 năm rồi, tiểu thái y năm đó đã là chủ của Thái Y Viện.”
Lâm đại nhân lấy hết can đảm ngẩng đầu, nhìn người đẹp như yêu lại như tiên ở đối diện.
Lần đầu thấy nàng, lúc đó Hoàng Hậu bị bệnh sởi, theo lý thì không có vấn đề gì lớn, kết quả hắn trị khiến bệnh ngày càng nghiêm trọng, Hoàng Hậu dưới sự giận dữ muốn gϊếŧ hắn, cũng may có nàng mở miệng bảo vệ hắn.
Sau đó hắn mới biết được khi mới vừa tới Thái Y Viện, hắn không có bằng hữu nào, nhưng vì có diện mạo tuấn tú nên nhóm hậu phi rất thích tìm hắn xem bệnh, vì thế hắn thành bia ngắm để mọi người chỉ trích Thái Y Viện.
Nếu không nhờ nàng, hắn đã chết rồi.
Mà cũng từ khi đó, hắn biết mạng sống mình là của ai, cũng biết mình nên trung thành với ai.
“Nương nương, vi thần có tội.” Lâm đại nhân lại dập đầu lần nữa.
“Đứng lên đi!” Lê Viện lạnh nhạt nói: “Đã có tội, vậy thì nói ra xem thử nào.”
“Vi thần lừa gạt Hoàng Thượng.” Lâm đại nhân nói: “Loại rắn độc này không phải là độc xà bình thường, nó là một loại dâʍ độc cực kỳ bá đạo. Chỉ có… Chỉ có nam nữ giao hợp mới có thể miễn cưỡng thoát chết, vi thần cố ý ngăn độc tố cho ba vị quý nhân, chờ tới khi Hoàng Thượng rời đi mới nghĩ cách giải độc.”
Lê Viện cười như không cười nhìn Lâm đại nhân.
“Tại sao lại làm vậy?”
“Tam hoàng tử là người nương nương quan tâm nhất. Nếu muốn bước lên… vị trí kia, thì không thể lưu lại chuyện xấu trong người, nếu để Hoàng Thượng tìm một nữ nhân giải độc cứu sống Tam hoàng tử, thì dù chuyện này không nghiêm trọng với nam nhân, nó cũng sẽ ảnh hưởng đến uy danh của Tam hoàng tử, vi thần nghĩ kỹ rồi mới tự chủ trương, giấu chuyện này đi.”
“Cần nam nữ giao hợp à… có phải là chỉ cần tìm nữ nhân cho bọn hắn, thì độc của bọn họ có thể giải đúng không?” Giọng điệu Lê Viện quá bình tĩnh, không nghe ra chút khẩn trương nào.
Lâm đại nhân âm thầm thở phào.
Lê Viện không tức giận, việc này khiến hắn yên tâm hơn rất nhiều.
Nếu nàng tức giận, thì dù hắn có lấy cái chết để tạ tội cũng nguyện ý, chỉ cần nàng có thể bớt giận thôi.
“Không phải là nữ nhân nào cũng có thể, độc này rất bá đạo, tốt nhất là người có chút… kinh nghiệm, rồi phối hợp châm cứu, một ngày ba lần, điều trị nửa tháng sẽ giúp bọn họ tỉnh lại.”
“Ồ! Vậy nơi này là biệt viện, không có người nào cả, giờ muốn tìm người có kinh nghiệm để thử độc, ta còn phải ra ngoài cường đoạt dân phụ sao?”
“Việc này…” Sắc mặt Lâm đại nhân tái nhợt. “Vi thần biết tội, vi thần vô năng.”
“Được rồi.” Lê Viện ngắt lời hắn nói. “Lâm đại nhân…”.
“Có vi thần.” Lâm đại nhân run rẩy.
“Bổn cung có thể tin ngươi không?” Lê Viện mỉm cười nhìn hắn.
Lâm đại nhân ngây ngốc nhìn Lê Viện.
Chỉ một nụ cười, hắn đã thấy được ban ân rồi.
“Mệnh của vi thần là do nương nương cứu, chỉ cần nương nương nói một câu, vi thần nguyện ý chết.”
“Có lời này của ngươi, bổn cung cũng tạm thời tin ngươi. Đi thôi! Không phải nói muốn giải độc à? Đi xem Tam hoàng nhi của bổn cung trước đã.” Lê Viện đứng lên.
Lâm đại nhân ngây ngẩn cả người.
“Nương nương, người đã chọn được người rồi sao?”
“Bổn cung…” Lê Viện nhấc cầm Lâm đại nhân lên. “Thích người thông minh, càng thích người thông minh kiệm lời. Hiểu rồi chứ?”
Lâm đại nhân tim đập kịch liệt.
Hắn ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt.
Mùi hương kia, cả đời này hắn cũng không quên được.
“Vi thần đã hiểu, vi thần nhất định sẽ không nói bậy gì hết.”