Ngũ hoàng tử sâu xa nhìn thoáng qua Lê Viện, đôi mắt kia như đá quý giấu giếm điều gì ấy.
"Nhi thần đã biết, xin phụ hoàng và Tần mẫu phi yên tâm, nhi thần nhất định sẽ đưa Tam hoàng huynh về."
Lê Viện mỉm cười nhìn Ngũ hoàng tử Tạ Tử Thịnh: "Bổn cung cảm tạ Ngũ hoàng tử trước, cũng xin Ngũ hoàng tử chú ý an toàn."
"Tạ Tần mẫu phi quan tâm." Tạ Tử Thịnh dịu dàng nói.
Tạ Tử Thịnh mang theo một đội nhân mã vào sâu bên trong khu săn thú.
Hoàng đế dỗ Lê Viện, tân sủng có ý đồ đoạt người từ chỗ Lê Viện, trực tiếp bị hoàng đế phế đi.
Các nữ quyến và đại thần lại chứng kiến sự sủng ái của hoàng đế với Tần Quý phi một lần nữa.
Dù có nữ nhân mới lọt vào mắt của hoàng đế, thì cũng không thể lay động địa vị của Tần quý phi được.
"Ái phi, chắc nàng mệt rồi? Nếu không thì nàng nghỉ ngơi một lát, đợi đến khi tìm được Tam hoàng tử, trẫm sẽ phái người gọi nàng."
Hoàng đế thấy Lê Viện lười nhác nằm dựa như không có sức lực, ông ta đau lòng nói.
Lê Viện nhẹ nhàng lắc đầu: "Hoàng nhi chưa biết sinh tử thế nào, thần thϊếp không bỏ được, Hoàng Thượng đừng động vào thần thϊếp. Người đi nghỉ ngơi đi! Thần thϊếp ở chỗ này chờ."
"Trẫm sao bỏ lại một mình nàng ở chỗ này được?" Hoàng đế kéo bàn tay Lê Viện, đặt ở trên môi của mình "Thấy ái phi khó chịu như vậy, tim trẫm đau như cắt."
"Hoàng Thượng, Quốc sư biết thiên văn địa lý, không bằng thỉnh Quốc sư tính toán cho Tam hoàng tử?" Một võ tướng chê cười nhìn Vân Cảnh ở đối diện.
Lê Viện nhìn về phía Vân Cảnh.
"Quốc sư lại có năng lực như vậy à? Vậy xin quốc sư giúp bổn cung tìm Tam hoàng tử!"
Vân Cảnh nhìn về phía Lê Viện, khuôn mặt và đôi mắt không có bất kỳ cảm xúc gì.
"Vi thần muốn đích thân vào bên trong mới có thể xác định hành tung của Tam hoàng tử."
"Vậy làm phiền quốc sư vào bên trong tìm người, có được không?" Vẻ mặt Lê Viện lo lắng. "Ta biết như vậy có hơi gây khó khăn cho người khác, nếu Quốc sư không muốn, vậy bổn cung cũng không miễn cưỡng."
Vân Cảnh đứng lên, nắm chặt bàn tay.
"Thần... Tuân chỉ."
Lại thêm một người đi vào khu săn thú.
Cả triều văn võ đều cảm giác được hơi thở nguy hiểm này.
Bóng đêm buông xuống, bên trong không có một người nào đi ra ngoài.
Hoàng Hậu và Lý phi nhìn nhau.
Hai đôi mắt tính kế kia có đắc ý, cũng có lo lắng.
Lo lắng chuyện này bùng nổ, đến lúc đó sẽ thất bại trong gang tấc.
"Hoàng Thượng... Nương nương... Tam hoàng tử đã tìm được rồi. Chỉ là..." Một cấm vệ quân cầm kiếm chạy ra. "Chỉ là Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử và cả Quốc sư đại nhân đều bị thương."
Lê Viện đột nhiên đứng lên.
Hoàng đế thì kinh ngạc.
"Sao lại bị thương?"
"Khi Ngũ hoàng tử tìm thấy Tam hoàng tử, Tam hoàng tử điện hạ bị bầy rắn vây quanh, sau đó trúng độc hôn mê. Ngay sau đó Ngũ hoàng tử và Quốc sư đại nhân cũng bị bầy rắn vây quanh."
"Vậy còn thất thần làm cái gì? Có đưa người ra không? Nhanh đưa người ra mau. Ngự y đâu? An bài ngự y giải độc trị liệu cho họ đi." Hoàng đế nói: "Nếu Quốc sư có mệnh hệ gì, trẫm sẽ chém đầu đám nô tài vô dụng các ngươi."
Lê Viện nghe nói là trúng độc, ngược lại thả lỏng hơn.
Trúng độc dễ xử lý hơn bị ngoại thương, chỉ cần người không chết là được.
"Hoàng Thượng, người chỉ quan tâm đến Quốc sư, sao lại không quan tâm đến hoàng nhi của chúng ta vậy?" Lê Viện giận dỗi nói.
"Ái phi đừng tức giận, trẫm sao lại không quan tâm chứ?" Chỉ là Quốc sư quan trọng hơn hoàng tử nhiều.
Địa doanh hỗn loạn.
Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử và cả Quốc sư đều trúng kịch độc, các ngự y áp lực như núi.