Trong bóng đêm, ánh mắt Lê Viện mê mang.
Dáng vẻ động tình quen thuộc kia, 5 năm qua đều như vậy.
Thì ra…
Ở dưới thân nam nhân khác, nàng cũng có hành vi phóng đãng như vậy.
Có thứ gì đó tà ác gieo vào lòng hắn.
Thiên sứ cánh trắng biến thành cánh đen.
Ai cũng không biết nam nhân đang rũ mắt suy nghĩ cái gì.
Đến khi đôi nam nữ kia kết thúc rồi lại tiếp tục thêm lần nữa, sắc trời dần dần sáng, trận giao hoan trắng đêm mới kết thúc.
Lê Viện nhìn dưới tàng cây.
Hắn đã sớm đi rồi.
“Đúng là kiên nhẫn mà.”
Vậy mà lại ở chỗ này cả đêm nghe tiếng giao hoan.
Hai người rời khỏi nơi này trước hừng đông.
Lê Viện bị lăn lộn một đêm, không còn tinh thần nhìn cuộc săn thú nữa. Ngay lúc nàng mơ màng sắp ngủ, Phấn Hồng vội vàng đi vào, nói với nàng: “Nương nương, mau tỉnh lại.”
“Sao vậy?” Lê Viện không kiên nhẫn nói.
“Tam hoàng tử điện hạ mất tích rồi.” Phấn Hồng nói.
Lê Viện mở to mắt, nhíu mày nói: “Sao lại mất tích được?”
“Nô tỳ cũng không biết, những người đi săn thú khác đều đã trở lại, chỉ có Tam hoàng tử là chưa trở về, Hoàng Thượng có hỏi hai câu, đã phái vài người đi tìm rồi.”
Lê Viện ngồi dậy, sắc mặt lạnh đi: “Cuối cùng họ vẫn ra tay, trang điểm cho ra.”
“Tuân lệnh.” Yên Chi trang điểm cho Lê Viện.
Lúc này, Hoàng đế phái thị vệ đi tìm Tam hoàng tử.
Nhưng đợi hồi lâu vẫn không trở về.
Vốn hoàng đế còn định chờ một lát, nhưng phi tần mới nạp đêm qua quấn lấy ông ta làm nũng, khiến tim ông ta ngưa ngứa, cũng bất chấp chuyện Tam hoàng tử mất tích.
Ngay lúc hoàng đế sắp bị phi tần mới nạp vào kia lôi đi, Lê Viện một thân hồng y đột nhiên xuất hiện.
Nàng tựa như thái dương lóa mắt nhất xuất hiện, lập tức hấp dẫn tầm mắt của mọi người.
“Hoàng Thượng, nghe nói hoàng nhi của chúng ta mất tích.” Khuôn mặt Lê Viện lộ vẻ sầu khổ. “Nên làm thế nào bây giờ?”
“Ái phi đừng lo lắng.” Hoàng đế nhìn thấy nàng, nào nhớ rõ tân sủng gì, ông ta kéo tay nàng không buông. “Trẫm sẽ phái người tìm nó về.”
“Nhưng khu vực săn thú có rất nhiều dã thú hung mãnh, Tam hoàng tử lại không có trình độ cưỡi ngựa bắn cung như Hoàng Thượng, thần thϊếp thật sự không yên tâm.” Lê Viện nói: “Nghe nói Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, Ngũ hoàng tử và Thất hoàng tử đều có thuật cưỡi ngựa tinh vi, rất tài giỏi, hay là nhờ bọn họ hỗ trợ tìm một chút, dù gì thì lúc săn thú, bọn họ cũng là người gần với Tam hoàng tử nhất mà. Chưa kể bọn họ là huynh đệ ruột! Huynh đệ ruột, một người mất tích, là huynh trưởng, đệ đệ, sao có thể không quan tâm chứ? Ngài nói có phải không?”
Hoàng đế kéo tay nàng, lại đặt ở bên miệng hôn: “Nàng nói đúng lắm. Người đâu, kêu các hoàng nhi đi tìm Tam hoàng tử.”
Hoàng Hậu và Lý phi đều nóng nảy.
Bên trong nguy hiểm như vậy, sao có thể để hoàng nhi của bọn họ mạo hiểm được?
“Hoàng Thượng, Tam hoàng tử vẫn chưa trở về, mọi người đều rất lo lắng, nhưng cũng không thể vì vậy mà để các hoàng tử đi tìm được! Thần thϊếp thấy Tần phi muội muội quá khẩn trương rồi, Tam hoàng tử đã thành niên, nam tử hán đại trượng phu, nếu chút trắc trở này còn chịu không nổi, sao có thể giúp Hoàng Thượng xử lý quốc gia nội vụ được?” Hoàng Hậu nói.
“Hoàng hậu nương nương nói hay thật, nếu Đại hoàng tử mất tích, cũng không cần phái người đi tìm sao? Thôi dù gì Đại hoàng tử cũng là con vợ cả, không giống các hoàng tử khác.” Lê Viện mỉm cười nhìn Hoàng Hậu.
“Tần phi muội muội lo lắng cho Tam hoàng tử, về tình cảm có thể tha thứ, nhưng cũng không thể gây phiền phức cho chúng ta được!” Hoàng Hậu cười lạnh “Kỹ năng của Tam hoàng tử không bằng người ta, người khác không đi lạc, chỉ có hắn đi lạc, trách ai được?”
“Được rồi.” Hoàng đế không kiên nhẫn quát: “Tam hoàng tử còn chưa biết tung tích, các ngươi còn ở nơi này cãi nhau à, Tần Quý phi lo lắng cho hài nhi của mình không phải rất bình thường sao?”
Ngũ hoàng tử trong đám người tiến lên hai bước, chắp tay nói: “Phụ hoàng, nhi thần nguyện ý đi tìm Tam hoàng huynh.”
Sắc mặt Hoàng đế hòa hoãn, nhìn nhi tử luôn nghe lời này, nói: “Vậy ngươi cận thận chút, nếu trước khi trời tối mà vẫn không tìm được, ngươi trở về ngay đi.”