Theo lý thì trận đầu săn thú hoàng đế phải ra mặt, nhưng thân thể hiện tại của hoàng đế không tốt lắm, hoạt động mạnh như vậy sẽ khiến ông ta nguy hiểm.
Vì thế ông ta sẽ chọn một người trong đám hoàng tử để thay thế mình, mà người thay thế ông ta sẽ vô cùng vinh quang.
Hoàng đế ngồi ở vị trí tôn quý nhất, Hoàng Hậu và Lê Viện ngồi hai bên. Năm rồi Lý phi ngồi bên phải, hôm nay nàng ta lại ngồi ở bên cạnh Lê Viện.
Tin tức Lê Viện được sắc phong Quý phi lan truyền nhanh chóng. Mọi người đều biết người hoàng đế sủng ái nhất bây giờ chính là ai, đối xử với Tam hoàng tử cũng khác các hoàng tử khác.
Lê Viện cầm lấy một quả nho, bĩu môi rúc vào người hoàng đế: “Hoàng Thượng, thần thϊếp muốn ăn nho.”
Hoàng Hậu ở bên cạnh cười lạnh: “Tần quý phi, chú ý trường hợp một chút, mọi người đều đang nhìn đấy, ngươi như không xương vậy không thấy mất mặt xấu hổ à?”
“À!” Lê Viện lên tiếng, ngồi thẳng người.
Khi Hoàng đế nhìn thấy quả nho trong tay Lê Viện, chỉ cảm thấy tay nàng còn đáng yêu hơn cả quả nho.
Ông ta cúi đầu ngậm lấy quả nho kia, dùng miệng lột vỏ, lại cúi đầu hôn lên miệng Lê Viện. Ngay lập tức, một quả nho chui vào trong miệng nàng.
“Thật ngọt! Cảm ơn Hoàng Thượng.” Lê Viện tặng cho hoàng đế một nụ hôn má.
Hoàng đế cảm thấy tim ngứa, nhưng cũng biết không thể quá mức được, việc ông ta sủng ái Tần phi là thật, nhưng cũng không thể quá mức hoang đường.
“Hôm nay trẫm cảm thấy không khoẻ, Tam hoàng tử thay trẫm săn bắt đi. Tam hoàng tử, mẫu phi ngươi thường xuyên nói ngươi rất có phong thái bắn cung cưỡi ngựa năm đó của trẵm, hôm nay trẫm muốn xem biểu hiện của ngươi.”
Tạ Tử Cẩn tiến lên vài bước, chắp tay tạ ơn: “Tạ ơn phụ hoàng, nhi thần sẽ không làm phụ hoàng thất vọng.”
“Mẫu phi ngươi rất quan tâm đến ngươi đấy, ngươi không thể làm nàng thất vọng được.” Hoàng đế phất tay. “Các ngươi đi đi!”
Lê Viện nhìn về phía mấy hoàng tử đã thành niên ở đối diện, trong các hoàng tử, giá trị nhan sắc của nam chính ngang tài ngang sức với chó săn nhỏ của nàng. Đúng là đứa con mà ông trời lựa chọn, điều kiện hay các phương diện đều không kém.
Để đào tạo Tạ Tử Cẩn, nàng đã tốn không ít công phu, mà Tạ Tử Thịnh đi đến được hôm nay bằng chính thực lực của mình.
Các hoàng tử đi săn thú, chỉ còn lại hoàng đế, phi tần, với các đại thần và nữ quyến ở hiện trường.
Cảnh Lê Viện "ân ái" với hoàng đế vừa rồi lóe mù đôi mắt của đám người. Có người hâm mộ, có người đố kỵ, có người khinh thường.
Các tiểu thư khuê các đó rất tự cao, hành vi như yêu nữ của Lê Viện khiến cho họ rất khinh thường.
“Cô nương mặc y phục màu lam kia chắc là nữ nhi thừa tướng nhỉ?” Hoàng Hậu đột nhiên từ ái nói: “Mau tới đây để ta xem nào.”
Lý Nhã nhìn thoáng qua Thừa tướng phu nhân ở bên cạnh, bà ấy gật đầu với nàng ta.
“Tham kiến Hoàng Thượng, hoàng hậu nương nương, Quý phi nương nương, Lý phi nương nương.” Lý Nhã hành lễ.
Hoàng Hậu cười vẫy tay: “Mau tới đây để ta xem xem, Thừa tướng cả ngày giấu ngươi ở trong nhà, cũng không để chúng ta nhìn thấy. Lớn vậy rồi, đây là lần đầu tiên gặp được! Hoàng Thượng mau nhìn đứa nhỏ này xem, có phải rất khiến người ta yêu thích hay không?”
Trong lòng Hoàng chỉ có Lê Viện, căn bản không muốn chú ý những việc này, khi Hoàng Hậu nhắc tới, chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua: “Ừ.”
“Hoàng Thượng, nhóm hoàng nhi không nhanh trở về như vậy, không thì để các cô nương xinh đẹp biểu diễn một chút tài nghệ đi?” Lý phi nói.
Biểu cảm Hoàng Hậu cứng đờ.
Bà ta cố ý kêu Lý Nhã ra, là muốn hoàng đế đưa nàng cho nhi tử của mình. Hiện tại Lý phi tới quấy rối, đây là muốn đoạt người với bà ta.
Cũng không biết tiện nhân Tần phi này cũng có tâm tư như vậy không, nếu như có, vậy thì phiền phức rồi. Hoàng Thượng như trúng độc của nàng, cái gì cũng chiều theo nàng.