Lê Viện cười khanh khách: “Hoàng Thượng, quốc sư đại nhân băng thanh ngọc khiết, người không sợ khiến hắn bị dọa à?”
Bên ngoài quốc sư còn ngồi trên lưng ngựa, cụp con ngươi không biết đang suy nghĩ gì.
“Hiện tại hắn mới là người khiến trẫm sợ.” Hoàng đế tức giận nói: “Trẫm khó lắm mới được thả lỏng một chút, muốn hưởng thụ thời gian quý báu với ái phi, thế mà hắn lại làm trẫm mất hứng.”
“Hoàng Thượng, quốc sư đại nhân nhất định là có chuyện quan trọng tìm ngài, ngài ra xem xem! Sắp đến nơi săn thú hoàng gia rồi, đến lúc đó thần thϊếp sẽ hầu ngài.”
Ngón tay Lê Viện xẹt qua ngực của hoàng đế, ánh mắt nàng thâm tình và chân thành.
“Thần thϊếp cũng không chạy, ngài gấp cái gì chứ?”
Hoàng đế nắm lấy tay Lê Viện, đặt ở bên miệng hôn.
Ha ha ha!
Lê Viện cười đến run rẩy.
“Ai da, ngứa quá. Hoàng Thượng…”
“Thân thể của ái phi, giọng nói của ái phi, ngay cả cọng tóc của ái phi cũng rất đẹp, trẫm sao bỏ được nàng?”
“Ngài đừng quậy nữa, bên ngoài còn có người đó! Đừng để quốc sư đợi lâu mà.”
Hoàng đế lưu luyến không rời thả nàng ra.
Ngay khi hoàng đế xuống xe, Lê Viện vén rèm lên, nhìn người đang ngồi trên lưng ngựa.
Cánh tay như ngó sen đặt trên cửa sổ xe, bởi vì quần áo hơi rối loạn, nên toàn bộ cánh tay đều lộ ra ngoài.
Vân Cảnh vừa liếc mắt liền thấy đôi mắt phong tình kia.
Nàng cười ưu nhã với hắn, tựa như hoàng phi cao cao tại thượng đối với hạ thần.
“Quốc sư đại nhân, Hoàng Thượng giao cho ngài đấy, ngài phải chiếu cố ngài ấy thật tốt nhé. Nếu hoàng thượng mệt, bổn cung sẽ đau lòng.”
Vân Cảnh không phát hiện hô hấp của mình rối loạn.
Hắn từ trước đến nay rất giỏi khống chế, giờ tim lại đập rối loạn.
Quốc sư đại nhân luôn tính toán tất cả mọi thứ, lại không tính ra nữ nhân như yêu tinh này.
“Vâng, thưa nương nương.” giọng nói hơi khàn, như đang áp chế cái gì đó. Nào còn trong sáng như ngày thường nữa?
Sau khi Vân Cảnh và hoàng đế đi khỏi, Tạ Tử Cẩn lên xe ngựa.
Lê Viện nhướng mày: “Ai chọc con rồi? Sao lại tức giận thành như vậy.”
Tạ Tử Cẩn nhìn cổ, môi và... của Lê Viện.
“Ông ta chạm vào nơi nào?” Hắn đè thấp âm thanh, nói ở bên tai nàng.
“Con đoán xem?” Lê Viện lạnh nhạt cười. “Chút chuyện này mà chịu không nổi rồi à? Vậy nếu ông ta hàng đêm làm ta…”
“Câm miệng.” Tạ Tử Cẩn phẫn nộ gầm nhẹ.
Sau khi hét xong hắn mới phát hiện mình đang làm gì.
“Mẫu phi, ta…”
Lê Viện than nhẹ một tiếng: “Hoàng nhi lớn rồi, nên không còn thích mẫu phi nữa.”
Câu này nói hơi lớn, người bên ngoài đều có thể nghe thấy.
Các thị vệ gần đấy nhanh chóng tránh ra, sợ nghe thấy tiếng cãi nhau của mẫu tử Tần phi và Tam hoàng tử.
“Không phải.” Tạ Tử Cẩn ấm ức cực kỳ. “Ta ghen tị…”
“Con chắc phải hiểu, nếu muốn vị trí kia thì cần phải hi sinh một số thứ.” Lê Viện vuốt đầu hắn. “Việc nhỏ mà không nhịn được thì việc lớn sẽ rối loạn.”
Tạ Tử Cẩn như con chó con ngửi cổ nàng, vươn đầu lưỡi liếm.
Như vậy vẫn chưa thỏa mãn, hắn ôm chặt eo nhỏ của nàng, hôn cổ và môi nàng.
Bởi vì hắn có luyện võ nên bàn tay hơi thô ráp, tay hắn thậm chí con tiến vào trong quần áo nàng.
“Mẫu phi, mẫu phi… Người đừng giận…” Tạ Tử Cẩn thở hổn hển.
“Ông ta quá bẩn, không xứng với mẫu phi, ta rất sạch, ta lau sạch cho mẫu phi có được không?” Hắn nói những lời này bên tai Lê Viện.
Lê Viện không còn cách nào, tùy ý để hắn giở trò.
Tạ Tử Cẩn được thấy Lê Viện đồng ý, sức lực trong tay mạnh hơn.
Lê Viện nhíu mày, không thoải mái vặn vẹo eo nhỏ.
“Mẫu phi không thoải mái à?” Bàn tay Tạ Tử Cẩn tiến vào váy nàng. “Thật nhiều nước, mẫu phi…”
“Câm miệng! Còn không phải tại con sao.” Lê Viện trừng mắt nhìn hắn. “Giờ cho con hai lựa chọn, một là xuống xe, hai là… Làm ta thoải mái.”