Cuộc đua săn thú, Hoàng Hậu nhất định phải đi, chỉ con dư lại hai danh sách chính là Lý phi và Lê Viện.
Trên Long tiễn, hoàng đế và Hoàng Hậu ngồi sóng vai với nhau, hai người đều thể hiện sự nghiêm túc và uy nghiêm.
Khi nghe thấy một tiếng cười khanh khách từ xe ngựa khác, biểu cảm uy nghiêm của hoàng đế đổ vỡ, nét mặt nở nụ cười.
“Hoàng Thượng, người ở nơi này của thần thϊếp, tâm cũng đã bay tới chỗ Tần phi muội muội rồi.” Hoàng Hậu ghen tị nói: “Hoàng Thượng, người sủng ái Tần phi muội muội, đây là chuyện thường tình, dù gì thì không có nam nhân nào không yêu nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp? Chỉ là toàn bộ hậu cung có nhiều muội muội như vậy, các nàng đều mỏi mắt chờ mong, chỉ mong một năm có thể thấy Hoàng Thượng một lần. Hoàng Thượng hẳn là mưa móc đều dính, như vậy mới có thể khai chi tán điệp cho hoàng thất?”
“Hoàng Hậu nói rất đúng.” Hoàng đế vén rèm lên, nhìn xe ngựa cách đó không xa. “Tiểu Lưu tử, xe ngựa của Tần phi sao lại cách xa như vậy?”
“Hồi Hoàng Thượng, theo quy củ, Lý phi nương nương phải đi trước Tần phi nương nương. Dù gì thì Lý phi nương nương cũng sinh hạ hoàng tử cho Hoàng Thượng, hơn nữa cũng là lão nhân đã hầu hạ Hoàng Thượng lâu năm.” Lưu công công cung kính nói.
“Đâu ra nhiều quy củ như vậy?” Hoàng đế không kiên nhẫn nói: “Người đâu, truyền ý chỉ của trẫm, từ hôm nay trở đi, phong Tần phi lên Quý phi, hồi cung sẽ tiến hành nghi thức sắc phong.”
“Hoàng Thượng!” Hoàng Hậu kinh hãi. “Sao người có thể vì không nhìn thấy xe ngựa của Tần phi mà làm chuyện hoang đường như vậy?”
“Vừa rồi Hoàng Hậu không phải đã nói sao? Trẫm thích nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp là chuyện thường tình, huống chi Tần phi thấu hiểu lòng người, rất hợp ý trẫm.” Hoàng đế nói xong, lại nói với Lưu công công: “Dừng xe, trẫm muốn đến chỗ Tần phi.”
“Hoàng Thượng.” Hoàng Hậu giận dữ. “Thần thϊếp mới là Hoàng Hậu của người.”
Hoàng đế sâu kín nhìn Hoàng Hậu: “Hoàng Hậu muốn đổi chức vị Hoàng Hậu với Tần phi sao?”
“Không phải, thần thϊếp không phải có ý này. Thần thϊếp chỉ là muốn nói, thần thϊếp sẽ an bài Hoàng Thượng và Tần phi muội muội chung một lều trại.” Hoàng Hậu cúi đầu.
“Hoàng Hậu quả nhiên hiền huệ, Trẫm rất thích.” Hoàng đế nói rồi nhảy xuống long tiễn.
Hoàng Hậu nghiến răng nhìn về phía xe ngựa nơi xa.
“Tần phi!!!”
Lê Viện đang chơi trò chơi với cung nữ thì xe ngựa đột nhiên dừng lại, sau đó hoàng đế chui vào.
“Hoàng Thượng.” Nàng bởi vì vui vẻ mà tóc có chút rối loạn, sắc mặt hồng hào.
Hoàng đế nuốt nước miếng: “Các ngươi lui ra đi.”
Các cung nữ lập tức rời lui ra ngoài.
Trong xe ngựa chỉ còn lại hai người là Lê Viện và hoàng đế.
Tạ Tử Cẩn cưỡi ngựa đi ngay kế bên, hắn đỏ mắt khi thấy cảnh này.
Hắn nắm chặt lấy dây ngựa, trong mắt ngập tràn sự phẫn nộ.
“Tam hoàng huynh.” Ngũ hoàng tử Tạ Tử Thịnh cưỡi ngựa đuổi theo. “Đệ có lời khuyên cho Tam hoàng huynh là nên tránh ra chỗ khác một lúc đi. Đôi mắt của huynh… biết nói đấy!”
Tạ Tử Cẩn lạnh lùng cười nói: “Ngũ hoàng đệ có tư cách gì để nhắc nhở ta chứ?”
“Đệ chỉ không muốn Tần mẫu phi khó xử mà thôi, dù gì nếu huynh bị phạt, Tần mẫu phi sẽ buồn lắm.” Tạ Tử Thịnh hẫy cương ngựa, bỏ Tạ Tử Cẩn lại.
Trong xe ngựa truyền ra âm thanh a a ưm ưm, còn có tiếng làm nũng của Lê Viện.
“Hoàng Thượng, đừng liếm mà… ưm…”
Hoàng đế ôm lấy Lê Viện vào trong ngực, hôn môi và cổ nàng.
“Ái phi, nàng thơm quá! Sao ta có cảm giác nàng còn thơm hơn lúc tối nữa? Ái phi, trẫm không khống chế được…”
Từ bên ngoài truyền đến tiếng của quốc sư Vân Cảnh: “Hoàng Thượng, thần có việc cần khởi tấu.”
Nghe giọng nói hiền hậu kia vang lên, khóe miệng Lê Viện khẽ nhếch.
Hoàng đế vẫn ôm nàng không buông, nghe giọng của Vân Cảnh, ông ta ảo não nói: “Quốc sư thật đúng là không biết phong tình, trẫm có nên thưởng hắn hai mỹ nhân để chơi không?”