… A… Ái phi, nàng thật là thật chặt. Ưm… A…”
Trên long sàng, hai thân thể dính chặt vào nhau.
Lê Viện ngồi ở cách đó không xa cắn hạt dưa.
Sau một lúc lâu, nàng đứng lên, xoay người đi ra ngoài.
Tất cả mọi người đều nói nàng độc sủng hậu cung, nhưng lại không biết người mỗi ngày hầu hạ hoàng đế là một con rối. Để đổi con rối này, nàng đã tiêu tốn hai ngàn tích phân.
Nàng đi vào Trích Tinh Lâu như chỗ không người.
Vẫn là căn phòng quen thuộc kia.
Mở cửa, trong phòng không có bóng dáng của quốc sư.
“Hôm nay sao lại không có ở chỗ này nhỉ?”
“Bởi vì ta đang đợi nương nương đại giá quang lâm.” Từ sau lưng truyền đến âm thanh lạnh nhạt của quốc sư.
Lê Viện dừng lại, xoay người nhìn nam nhân tuấn tú kia.
“Từ khi nào ngài biết là ta vậy?” Lê Viện cởi trùm đầu xuống, lộ ra gương mặt quốc sắc thiên hương kia.
“Hai năm trước.” Quốc sư híp mắt. “Nương nương có để lại chỗ ta một chiếc hoa tai.”
“Thật là thất sách, ta còn tưởng rằng…” Lê Viện đi về phía quốc sư.
Nàng dừng lại trước mặt hắn, duỗi tay sờ gương mặt hắn.
“Quốc sư vĩnh viễn sẽ không biết ta là ai chứ!”
Quốc sư nắm lấy cổ tay nàng, lạnh nhạt nhìn nàng nói: “Nương nương, chơi vui không?”
“Chơi vui chứ! Hàng ngày đêm xuân với quốc sư, thϊếp suиɠ sướиɠ không gì bằng?” Một bàn tay khác của Lê Viện vòng lấy cổ hắn, quyến rũ nhìn hắn. “Ngài không phải rất hưởng thụ sao? Mỗi lần tϊиᏂ ɖϊ©h͙ của ngài bắn vào tiểu huyệt thϊếp, dáng vẻ của ngài không giống tiên nhân chút nào, chỉ giống một người phàm trần bị tìиᏂ ɖu͙© khống chế.”
“Nương nương, dừng lại đi! Ta là quốc sư, người là hậu phi, chuyện đại nghịch bất đạo thế này không nên xảy ra nữa, xin người rời khỏi nơi này đi.” Quốc sư nói.
“Thật là nam nhân trở mặt vô tình, dù không có cảm tình, thì ngài cũng cùng ta làm phu thê 5 năm, sao lại vô tình như vậy.” Lê Viện bĩu môi. “Được rồi! Ta có thể không dây dưa với ngài nữa. Chỉ là…”
Lê Viện vươn tay, vuốt nốt ruồi đỏ trên trán hắn.
“Phải làm bữa tiệc chia tay cuối chứ! Qua đêm nay, ta sẽ không dây dưa ngài nữa.”
“Hồ nháo.” Quốc sư hơi bực.
“Ngài nhìn ngài xem, ngay cả tức giận cũng đẹp như vậy, ta thích nhất là người đẹp.” Lê Viện cười khẽ. “Ngài đang sợ cái gì? Làm 5 năm rồi, mỗi ngày mỗi tối đều làm, hơn nữa mỗi tối đều không chỉ một lần. Chỉ làm thêm một đêm, là ngài có thể hoàn toàn thoát khỏi ta, tại sao lại không làm chứ?”
Không đợi quốc sư trả lời, nàng lộ ra biểu cảm hiểu rõ.
“Ta biết rồi, có phải ngài sợ, ngài sợ sẽ yêu ta có phải không.” Lê Viện nói nhỏ, sát môi đỏ vào. “Sợ không thể rời khỏi ta được.”
Quốc sư nhìn đôi môi đỏ của Lê Viện càng ngày càng gần.
Mấy năm trước, hắn biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cứ đến buổi tối là bị trúng chiêu.
Hắn không thấy rõ dáng vẻ của nàng, chỉ cho là hái hoa tặc nào đó không biết sống chết.
Cho đến hai năm trước, hắn nhìn thấy hoa tai ở trên giường, điều tra ra được thân phận của nàng.
Hắn phòng bị rất nhiều lần nhưng vẫn không thoát khỏi, chỉ cần tới thời gian này, dù hắn ở nơi nào, nàng đều có thể tìm tới.
Thậm chí, còn khiến hắn rơi vào trạng thái không thể khống chế mà dây dưa hàng đêm với nàng.
Hắn nghĩ mọi cách để điều chế giải dược, đến hôm nay mới điều phối thành công. Về sau hắn sẽ không cần chịu sự khống chế của dược vật nữa.
Chỉ là nhìn môi đỏ ở trước mặt, ma xui quỷ khiến, hắn đáp lại.
Thời gian 5 năm, thân thể này đã sinh ra bản năng.
“Ưm… Ưm…” Lê Viện ôm lấy cổ hắn, gia tăng nụ hôn này. “Ngài nhìn đi, thân thể của ngài muốn thϊếp.”
“Nương nương hãy giữ lời? Đây là… một lần cuối cùng?” Quốc sư thở hổn hển, khàn giọng nói.
“Được, chỉ cần ngài nguyện ý, đây sẽ là lần cuối cùng. Nhưng ngài đừng hối hận đấy.” khuôn mặt Lê Viện lộ vẻ châm biếm. “Nếu ngài hối hận, thì thϊếp không dễ dỗ đâu!”