“Ha ha ha ha…”
Lê Viện dựa vào đệm, váy đỏ nhăn lại.
Cung nữ bên cạnh không dám nói lời nào, chỉ biết cúi đầu làm việc.
Phỉ Thúy và Phấn Hồng là đại cung nữ của nàng, nói chuyện bình thường với nàng được, không như những tiểu cung nữ khác sợ hãi nhìn vị sủng phi gây sóng gió cho hậu cung này.
“Nương nương, người đã cười một canh giờ rồi, rốt cuộc có chuyện gì khiến người vui như vậy?” Phấn Hồng rót một ly trà cho Lê Viện.
“Bổn cung đúng là có chuyện vui.” Lê Viện cười khẽ. “Nhưng đây là bí mật.”
Chỉ cần nghĩ đến việc thuốc hết tác dụng, phản ứng của quốc sư khi thấy căn phòng dâʍ ɭσạи kia, thì tâm tình của nàng rất tốt.
Một người vân đạm phong khinh như vậy, khi xé mặt nạ của hắn xuống, khiến hắn thấy bản thân có một khía cạnh không giống bình thường, chẳng lẽ không thú vị sao?
“Tham kiến Tam hoàng tử điện hạ.” Các cung nữ nhìn thấy Tạ Tử Cẩn đi vào thì cúi đầu gối hành lễ.
Tạ Tử Cẩn phất tay: “Lui ra đi.”
Tất cả cung nhân, bao gồm cả hai đại cung nữ đều lui ra ngoài.
Khi Tạ Tử Cẩn tới, không thích các cung nhân ở bên cạnh hắn và Lê Viện, cho nên trong cung điện hầu như đều không có người.
“Mẫu phi, hôm nay thái phó khen ta.” Tạ Tử Cẩn đi đến bên cạnh Lê Viện, ôm nàng vào trong ngực. “Mẫu phi khen thưởng ta thế nào đây…”
Tạ Tử Cẩn còn chưa nói xong.
Tầm mắt của hắn đã dán chặt lên cổ Lê Viện.
Vết đỏ trên cổ kia như bị đóng đinh, bởi hắn đã từng để lại ấn ký như vậy lúc Lê Viện ngủ, nên biết đây là cái gì.
“Hôm nay mẫu phi có gặp phụ hoàng à?” Ngoại trừ hoàng đế, còn có nam nhân nào dám để lại ấn ký này trên người nàng chứ?
Thật là đáng chết.
Cho dù là hoàng đế, cũng nên chết.
Mẫu phi là của hắn.
Những nam nhân khác sao dám có ý đồ với nàng chứ?
Lê Viện nhận thấy được tầm mắt của Tạ Tử Cẩn.
Nàng sờ cổ, cười nói: “Con quản nhiều như vậy làm gì? Chuyện mẫu phi đồng ý với con sẽ không quên, những chuyện khác con không cần để ở trong lòng.”
Tạ Tử Cẩn không tức giận nữa, vùi đầu vào giữa cổ Lê Viện. Cọ vài cái, nhưng vẫn không cam lòng, ngẩng đầu hôn lấy làn da non mịn ở cổ nàng.
Lê Viện "ưm" một tiếng.
Thân thể của nàng mẫn cảm, chỉ hơi chạm vào một chút là sẽ chảy ra nước, hôn vài cái cũng có cảm giác.
Nhưng nàng nhanh chóng tỉnh táo lại, đẩy Tạ Tử Cẩn ra.
“Tiểu tử thúi, con mới bao lớn đâu! Con nên đặt tâm tư ở việc học, đừng nghĩ đông nghĩ tây nữa.” Lê Viện giận dỗi nói.
“Ta đã mười ba.” Tạ Tử Cẩn lạnh nhạt nói: “Mẫu phi cũng chỉ mới mười sáu mà thôi.”
“Lúc nãy không phải con nói thái phó khen con à? Con muốn được khen thưởng gì?” Lê Viện nói sang chuyện khác.
“Cứ giữ lại đã! Về sau ta sẽ xin mẫu phi sau.” Tạ Tử Cẩn nói: “Mẫu phi, ta đói bụng rồi, hôm nay ăn gì?”
Từ ngày Tạ Tử Thịnh tới lần ấy, về sau cứ lâu lâu hắn lại tới cung điện của Lê Viện chơi.
Là nam chính của thế giới này, Lê Viện chưa bao giờ dám khinh thường hắn. Tuy hắn không cách Tạ Tử Cẩn bao nhiêu tuổi, nhưng nàng lại chưa bao giờ coi hắn là hài tử.
Vì thế Tạ Tử Cẩn phát hiện lúc Lê Viện nói chuyện với Tạ Tử Thịnh đều rất chuyên chú, cảnh giác, cẩn thận, thậm chí còn có chút thưởng thức, những điều này hắn đều không có.
Trong nháy mắt, 5 năm trôi qua, thiếu niên năm đó đã trưởng thành, hắn không cần đi thư phòng nữa, thậm chí còn có quyền lực ở trên triều đình.
Đương nhiên tất cả những điều này đều liên quan đến Lê Viện, nàng là sủng phi được sủng ái nhất, ở hậu cung, nàng ngày càng bành trướng.
Nàng càng được sủng ái, thổi gió bên tai hoàng đế, quyền lực của Tạ Tử Cẩn lại càng lớn.