Lê Viện mỉm cười: “Ta không biết ngươi thích ăn gì, những món này đều là món Tam hoàng tử thích ăn, ngươi nếm thử xem có thích hay không, nếu không thích thì cứ nói, ta sẽ để cung nhân đi chuẩn bị mấy món ngươi thích.”
“Không cần đâu, chỉ cần là món Tần mẫu phi làm, ta đều thích.” Tạ Tử Thịnh cầm lấy đũa.
Lúc Tạ Tử Cẩn nghe thấy những món này chuẩn bị cho hắn thì sắc mặt tốt hơn chút. Nhưng có người thừa Tạ Tử Thịnh ở đây, hắn vẫn không vui.
“Thất thần cái gì? Buổi chiều còn có tiết đấy!” Lê Viện gắp đồ ăn cho Tạ Tử Cẩn.
Tạ Tử Cẩn nhéo lòng bàn tay nàng rồi buông nàng ra, cầm lấy chiếc đũa gắp ăn.
Hắn muốn ăn nhanh chút, rồi tiễn người này đi. Hắn không muốn trong mắt mẫu phi có người khác, dù chỉ là xã giao cũng không được.
Ban đêm, Tạ Tử Cẩn ôm lấy Lê Viện từ phía sau lưng.
Lê Viện mới vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt.
“Sao vậy?”
“Không thích người khác ăn đồ ăn người làm.” Tạ Tử Cẩn rầu rĩ nói: “Mẫu phi chỉ có thể thương một mình ta thôi.”
Lê Viện bất đắc dĩ: “Sao nhỏ mọn như vậy? Con về sau chính là người làm đại sự, sao có thể không phóng khoáng như vậy được?”
“Chuyện khác ta không để bụng, nhưng chuyện này ta rất để ý, ta chỉ có mẫu phi, mẫu phi là tất cả đối với ta. Tại sao mẫu phi lại không thể chỉ thích mình ta thôi chứ?”
“Con cần phải kết giao với Tạ Tử Thịnh, ít nhất thì bề ngoài cũng phải kết giao.” Dù sao cũng là nguyên nam chính, hắn có thể đi đến cuối, đương nhiên có chỗ đáng khen.
Tâm tính của Tạ Tử Cẩn kém xa đối phương, bởi ngay cả nàng cũng không có cách nhìn ra sự nguy hiểm từ gương mặt vô hại kia.
Những tên cáo già trong cung cũng bị hắn lừa xoay vòng quanh.
Cho nên hắn mới là người chiến thắng cuối cùng.
“Nếu hắn nguy hiểm thì phải gϊếŧ.” Đôi mắt Tạ Tử Cẩn hiện lên sát ý.
Lê Viện nhéo mũi hắn: “Nếu lạm sát người thì có mấy người tin phục con đây?”
“Mẫu phi…” Tạ Tử Cẩn ôm chặt nàng. “Buổi tối hôm nay ta muốn ngủ với người, ta tổn thương rồi.”
“Con… sao ngày càng giống trẻ con thế này? Nửa năm trước con không như vậy.” Lê Viện bật cười.
Đôi mắt Tạ Tử Cẩn u tối.
Nửa năm trước…
Nếu lúc đó hắn biết có ngày hôm nay, hắn nhất định sẽ chiếm đoạt nàng trên giường trước.
Nhưng hiện tại vẫn chưa trễ.
Hắn muốn chiếm lấy cuộc sống của nàng, độc chiếm nàng.
“Nhưng con phải thất vọng rồi, tối nay ta phải đi thị tẩm, lúc nãy công công bên cạnh Hoàng Thượng có tới để truyền lời.” Lê Viện vuốt tóc của hắn. “Một mình con ngoan ngoãn ngủ đi.”
“Không được đi.” Sắc mặt Tạ Tử Cẩn thay đổi. “Người đừng tự mình ấm ức làm chuyện này.”
“Yên tâm, ta có chừng mực.” Lê Viện mỉm cười. “Ta cũng không cảm thấy ấm ức, tất cả việc này đều vì con, vì nghiệp lớn của con, rất đáng giá.”
“Mẫu phi…” Tạ Tử Cẩn cầm lòng không đậu, cúi đầu hôn lên môi đỏ của nàng.
“Ừm…” Lê Viện bị hắn đẩy lên cây cột hôn xuống.
Hắn không có chút kỹ xảo nào, chỉ biết cắn môi nàng, khiến nàng bị đau.
Lê Viện đẩy hắn ra, vuốt môi đau nói: “Đừng nói với ta là lần này con lại hôn lầm đấy.”
“Không phải.” Đôi mắt Tạ Tử Cẩn đỏ ửng. “Ta chỉ cần tưởng tượng ông ta sẽ hôn người như vậy, ta liền… Mẫu phi, đừng đi đến chỗ ông ta.”
“Thật là tiểu tử ngốc.” Lê Viện trừng mắt nhìn hắn. “Con sẽ không luyến mẫu đấy chứ? Được rồi, về sau đừng như vậy, đau chết mất.”
“Nếu không đau, thì có phải là có thể…”
“Không thể.” Lê Viện ngắt lời hắn nói. “Con là nhi tử của ta.”
Tiểu tử thúi này, nàng sẽ không có tâm tư khác với hắn, như vậy không phải là cầm thú sao?
Nếu muốn nam nhân, thật ra là nàng muốn có một người.
Quốc sư đại nhân!!
Nghĩ đến khuôn mặt cấm dục kia, Lê Viện cảm giác miệng nóng lưỡi khô.
Tạ Tử Cẩn nghe thấy Lê Viện nói câu "con là nhi tử của ta", lập tức thấy chán nản.
Khi nào hắn mới có thể lớn được đây? Khi nào nàng mới hiểu được, hắn không chỉ là "nhi tử", mà là nam nhân chứ?