Lê Viện đưa Tạ Tử Cẩn đến cửa thư phòng.
Nàng giúp hắn sửa sang lại quần áo, dịu dàng nói: “Được rồi, vào đi! Giữa trưa ta làm đồ ăn ngon cho con, đãi con hôm nay vì đã vất vã đọc sách.”
“Mẫu phi muốn đích thân xuống bếp vì ta ư, ta muốn ăn món mẫu phi làm.” Tạ Tử Cẩn được một tấc lại muốn tiến một thước ra điều kiện.
“Được, ta nhất định sẽ tự mình xuống bếp làm cho con? Giờ con có vui không?” Lê Viện cười khẽ.
“Ừ.” Tạ Tử Cẩn nhìn bốn phía, không thấy những người khác, hắn cúi đầu hôn môi nàng.
Ngay lúc Lê Viện ngây ngốc, hắn ảo não nói: “Ta vốn định hôn má người. Mẫu phi, sao người ngày ngày càng lùn thế?”
Lê Viện nghiến răng nghiến lợi: “Xin lỗi nhé, ta lùn như vậy khiến con mất mặt rồi.”
Khóe miệng Tạ Tử Cẩn nhếch lên: “Không còn cách nào hết, con người không thể hoàn hảo được, mẫu phi đẹp như vậy, lùn một chút cũng là bình thường. Ta chỉ lo lại qua hai năm nữa, mẫu phi chắc sẽ ngửa đầu nhìn ta quá?”
“Tiểu tử thúi.” Lê Viện nhìn Tạ Tử Cẩn vào cửa, buồn bực và oán trách một câu.
“Thỉnh an Tần mẫu phi.” Âm thanh của Ngũ hoàng tử Tạ Tử Thịnh vang lên.
Lê Viện xoay người, ưu nhã gật đầu: “Ngũ điện hạ, Tam điện hạ vừa tới, có rất nhiều chỗ còn không hiểu, xin Ngũ điện hạ hãy chỉ dạy một chút.”
“Tam hoàng huynh thông tuệ, chỉ có huynh ấy chỉ dạy đệ đệ, ta nào có cơ hội chỉ dạy huynh ấy chứ?” Tạ Tử Thịnh nói: “Nhưng Tần mẫu phi luôn không gặp người ngoài, ta cũng không có cơ hội thỉnh an Tần mẫu phi. Trưa hôm nay không biết có cơ hội thử tay nghề của Tần mẫu phi cùng Tam hoàng huynh chứ?”
Lê Viện đánh giá thiếu niên trước mặt.
Ôn nhuận như ngọc, khí chất ưu nhã, nhìn dáng vẻ rất hiền lành vô hại.
Hắn đang nhắc nhở bọn họ, lời vừa rồi của bọn họ hắn đều nghe được sao?
“Ngũ điện hạ ngày thường không phải đều dùng bữa ở chỗ Lý phi nương nương sao? Nếu ngươi đi đến chỗ ta, nàng ta sẽ không vui đâu?”
“Không đâu, Lý mẫu phi sẽ không để ý đến việc nhi thần dùng bữa ở chỗ nào, chỉ cần có Thất hoàng đệ trở về là được. Còn ta, có về hay không cũng vậy thôi.”
“Thái phó đại nhân tới rồi, bổn cung về trước. Ngũ điện hạ, tạm biệt ngươi!”
Giữa trưa, Lê Viện chuẩn bị xong đồ ăn, hỏi Phỉ Thúy: “Ngươi xem thử Tam hoàng tử đến nơi nào rồi?”
Phỉ Thúy vừa mới đi tới cửa, mở cửa ra đã nói với Lê Viện ở bên trong: “Nương nương, Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử đến rồi.”
Lê Viện nhướng mày.
Ngũ hoàng tử?
Thật sự tới.
Nam chính này muốn làm gì?
Chẳng lẽ muốn mượn sức Tam hoàng tử?
Lê Viện như hiểu ra ý của Ngũ hoàng tử.
Hiện giờ nàng rất có giá trị lợi dụng, nếu Ngũ hoàng tử muốn mượn sức nàng, thì đối với hắn rất hữu dụng. Khó trách…
Quả nhiên là nam chính, đầu óc linh hoạt. Hôm qua mới gặp mặt lần đầu tiên, hắn đã lập tức nhìn ra giá trị của nàng, vội vàng tới mượn sức nàng.
“Mau tới đây, huynh đệ các con đọc sách vất vả rồi.” Bàn tay Lê Viện cầm quạt phe phẩy, một bàn tay khác vẫy tay về phía bọn họ.
Sắc mặt Tạ Tử Cẩn vốn đã khó coi giờ lại càng thêm khó coi. Hắn tức giận trừng mắt nhìn Lê Viện.
Tạ Tử Thịnh hành lễ với Lê Viện: “Tỉnh an Tần mẫu phi.”
“Đừng khách khí, mau tới đây đi!”
Tạ Tử Cẩn ngồi xuống bên cạnh Lê Viện, cầm lấy tay nàng.
“Người thật sự mời hắn?”
Lê Viện nhìn thoáng qua Tạ Tử Thịnh đang muốn ngồi xuống.
Tiểu tử này thế mà nói là nàng mời.
À, kế ly gián?
“Ăn cơm trước đã, có chuyện gì thì xíu hãy nói.” Lê Viện buông quạt ra, cầm khăn tay lau mặt cho Tạ Tử Cẩn. “Nơi này của con có vết mực này, hơi dơ đấy.”
Hô hấp Tạ Tử Cẩn cứng lại.
Hắn si ngốc nhìn nữ nhân trước mặt.
“Tần mẫu phi đối xử với Tam hoàng huynh thật tốt.” Tạ Tử Thịnh dịu dàng nói: “Thật là hâm mộ tình cảm của hai người.”
“Theo ta được biết, mẫu phi của ngươi ở trong cung Lý phi nương nương, mỗi ngày ngươi đều đi thỉnh an Lý phi, hẳn là cũng thăm bà ấy nhỉ.” Lê Viện nói.
“Bà ấy mỗi ngày đều chép kinh niệm Phật cho Lý mẫu phi, chỉ sợ là đã sớm quên sự tồn tại của đứa con trai là ta rồi!” Khóe miệng Tạ Tử Thịnh hơi nhếch.