"Hoàng Thượng, thần thϊếp nghe nói Hoàng Thượng trăm công ngàn việc, yêu nước yêu dân, Hoàng Thượng là thánh quân, minh quân, không thể để bá tánh chịu khổ được, đúng không ạ?"
Lê Viện ôm lấy cánh tay hoàng đế, nhẹ nhàng khều, âm thanh mềm mại khiến người nghe ngưa ngứa.
"Ái phi nói rất đúng, trẫm sao có thể mặc kệ con dân của trẫm được? Trần ái khanh, Vương ái khanh, Trương ái khanh... đi Nghị Chính Điện với trẫm."
Quốc sư nhìn nữ nhân đối diện.
Nàng rất đẹp.
Toàn trường bị nữ tử này chèn ép, tựa như không có vẻ đẹp nào cuốn hút được bằng nàng.
Mà nàng là bông hoa xinh đẹp nhất trong bụi cỏ rậm rạp.
Nàng còn rất... Tà.
Nữ tử như vậy ở bên cạnh Hoàng Thượng, không biết là họa hay là phúc.
Nếu lợi dụng thích đáng, đương nhiên là phúc. Nhưng nếu đối phương không có ý tốt, thậm chí có ý định rối loạn triều cương, thì đây là họa.
Hoàng đế đi thảo luận chính sự, yến hội đương nhiên kết thúc.
Hoàng Hậu lạnh lùng nhìn Lê Viện, phất tay áo rời đi.
Lý phi cười như không cười: "Muội muội thật có bản lĩnh."
"Tỷ tỷ quá khen." Lê Viện mỉm cười. "Muội muội còn phải nhờ tỷ tỷ chỉ giáo nhiều hơn."
Nữ quyến và đại thần cần đợi các vị phi tần rời đi mới có thể ra khỏi hội trường.
Lê Viện và Tam hoàng tử Tạ Tử Cẩn ra khỏi cung điện.
"Ngày mai con hãy đi thượng thư phòng đọc sách."
Tạ Tử Cẩn trầm mặc.
Lê Viện quay đầu lại, chọc trán hắn: "Choáng váng à? Sao lại không nói lời nào?"
"Ta không muốn đi." Tạ Tử Cẩn buồn bực nói.
"Ta vất vả lắm mới tranh thủ được cho con cơ hội này, sao con lại không muốn đi?" Lê Viện trợn tròn mắt, tức giận nói.
Ở trước mặt Tạ Tử Cẩn, nàng không phải là yêu phi lười biếng kia, mà là một nữ nhân đang hờn dỗi.
Nửa năm cũng khiến Tạ Tử Cẩn tin tưởng nàng, chỉ là tiểu tử này không xem nàng là mẫu phi.
Tạ Tử Cẩn giữ chặt tay Lê Viện, dùng khăn tay lau sạch.
"Đau... con khiến ta đau đấy." Lê Viện giận dỗi nói. "Làm sao vậy?"
"Dơ." Tạ Tử Cẩn lạnh lùng nói: "Đừng để ông ta chạm vào người, dơ..."
Lê Viện biết hắn đang nói ai, nàng xoay người tiếp tục đi về phía trước.
"Nếu có thể nhận được sự sủng ái của ông ta, chúng ta sẽ được lợi rất lớn. Con nên biết rằng ta và con không có hậu trường vững chắc, mà ông ta chính là lối tắt của chúng ta."
"Ta sẽ tự mình nỗ lực." Hắn không muốn nàng cười với nam nhân khác.
Không muốn thấy nam nhân khác chạm vào nàng, hôn nàng, thậm chí mơ tưởng đến nàng.
"Đúng vậy! Vậy con phải thật nỗ lực! Trước khi con đạt được mục đích, ta sẽ giúp con. Đi! Trở về tắm rửa. Không phải con nói dơ à? Tắm rửa sạch sẽ là hết thôi."
Trong phòng tắm, Lê Viện mặc yếm và sa y, ngâm mình ở trong nước.
Phía trên Tạ Tử Cẩn trần trụi, hắn chỉ mặc mỗi cái quần đùi. Sau khi xuống nước, cái quần đùi kia cũng cởi, cả người trần trụi trong nước.
Nửa năm nay, hai người đều cùng nhau tắm rửa, lúc đầu Tạ Tử Cẩn không tin bất kỳ ai, mà mấy năm nay hắn chưa từng có được ai chăm sóc nên cũng không biết tắm rửa như thế nào. Sau đó được nàng tắm cho, hai người vẫn giữ thói quen này.
Tạ Tử Cẩn kéo tay Lê Viện, dùng khăn chà tay nàng.
"Con lau nửa ngày rồi, tay của ta sẽ trầy da mất." Lê Viện bất đắc dĩ nói: "Con không thích ông ta chạm vào ta sao?"
"Ừ, không thích, rất bẩn." Tạ Tử Cẩn ấm ức: "Người còn muốn đi thị tẩm sao? Ta sẽ gϊếŧ ông ta."
"Đứa trẻ ngốc." Lê Viện ôm lấy cổ hắn, hôn lên trán hắn. "Con như vậy... thì tới khi nào mới có thể thấy con ngồi lên vị trí kia chứ?"
Tạ Tử Cẩn kéo tay nàng xuống, vươn đầu lưỡi liếm, cứ như làm vậy nàng sẽ dính hơi thở của hắn, khiến hơi thở ghê tởm kia được giảm bớt.
"Ngứa..." Lê Viện cười duyên. "Ngứa quá!"
Tạ Tử Cẩn hôn liên tục.
"Ưʍ..." Lê Viện cầm lòng không đậu phát ra âm thanh.
Ngay lập tức, nàng muốn tìm một chỗ kín đáo để chui vào.
Quá mất mặt.
Qua mấy thế giới, thân thể của nàng đã trở nên mẫn cảm.
"Ta tắm xong rồi, con cứ từ từ tắm đi!" Lê Viện rút tay về.
Tạ Tử Cẩn nhìn bóng dáng Lê Viện chạy trốn, khóe miệng giơ lên.