Đôi mắt Hoàng đế hầu như dính trên người Lê Viện.
Người trên yến hội không ai nhớ rõ những nữ tử khiêu vũ đó, họ chỉ nhìn hoàng đế dỗ dành Tần phi nương nương mới tiến cung kia.
"Hoàng Thượng..." Lê Viện ôm cánh tay hoàng đế. "Tam hoàng tử đã mười ba tuổi rồi, những vẫn chưa được đi thượng thư phòng!"
"Ngày mai để nó đi!" Hoàng đế kéo cánh tay Lê Viện không buông "Ái phi thơm quá, buổi tối hôm nay..."
"Hoàng Thượng, theo quy củ, hôm nay người phải đi Trung cung, nhưng mà thần thϊếp không tốt, luyến tiếc Hoàng Thượng." Lê Viện liếc mắt đưa tình, vẻ mặt mất mát.
"Vậy trẫm sẽ ở với nàng, trẫm sao có thể để mỹ nhân thất vọng được?" Hoàng đế thở dồn dập, bắt lấy tay Lê Viện hôn lên.
Hoàng Hậu tức giận, lạnh lùng nói: "Hoàng Thượng, việc này không hợp quy củ đâu."
"Hoàng Hậu làm chủ hậu cung, không nên ghen tị như vậy, Trẫm là hoàng đế, lời trẫm nói chính là quy củ. Với lại nếu muốn chúc mừng ngày sinh của trẫm, thì nên khiến trẫm vui vẻ mới phải."
Hoàng đế tuổi cũng không lớn, nếu ở hiện đại chính là một người đàn ông trung niên. Năm nay tuy ông ta đã 40 nhưng được bảo dưỡng rất tốt, nhìn khá tuấn tú.
Nhưng Lê Viện không có cảm giác gì với ông ta, hơn nữa dáng vẻ háo sắc của ông ta khiến nàng buồn nôn, nếu không phải vì giúp đỡ Tam hoàng tử, nàng sẽ không hy sinh bản thân như vậy.
Đương nhiên, nàng cũng không định hy sinh.
Các vị hoàng tử ngồi ở phía dưới, có Đại hoàng tử là do Hoàng Hậu sinh ra, Nhị hoàng tử là do phi tần thấp kém sinh ra, Tứ hoàng tử thì chết non, Ngũ hoàng tử là nam chính của thế giới này, lớn lên ôn hòa như ngọc, trích tiên, chỉ có Lê Viện biết thủ đoạn của hắn tàn nhẫn bao nhiêu, để bước lên đại điện, hắn đã ẩn nhẫn rất nhiều năm.
Còn Thất hoàng tử do Lý phi sinh ra... căn bản chỉ là bao cỏ. Ỷ vào việc mẫu phi được sủng ái, thế lực nhà ngoại to lớn, đã làm không ít chuyện ngu xuẩn.
Lục hoàng tử thì bệnh tật triền miên, hôm nay không có trình diện.
Lúc này, tầm mắt vài vị hoàng tử dừng ở trên người Tam hoàng tử.
"Chỉ là con hoang do cung nhân sinh ra, thế mà lại leo lên được Tần phi." Nhị hoàng tử ghen tị nói.
"Nhị đệ." Đại hoàng tử nhẹ nhàng nhìn hắn ta. "Mọi người đều là huynh đệ, đừng tổn thương hòa khí."
Nhị hoàng tử thấy Đại hoàng tử nói như vậy thì không dám làm loạn nữa, chỉ là đôi mắt kia nhìn Tam hoàng tử tràn đầy sự ghen ghét.
Ngũ hoàng tử nhìn nữ nhân phong tình kia, nhéo lòng bàn tay.
Lê Viện cảm nhận được một ánh mắt dừng trên người nàng, nàng nhìn theo tầm mắt thì thấy một chàng trai dịu dàng vô hại.
Nàng chớp mắt nhìn hắn.
Ngũ hoàng tử và Tam hoàng tử không chênh lệch tuổi tác nhiều lắm, nhưng ở trong mắt Lê Viện, bọn họ chỉ là hài tử còn nhỏ tuổi mà thôi.
Chỉ là nàng đã quên rằng nam nhân trong hoàng cung không có tuổi thơ, từ lúc họ sinh ra chỉ có một cách để sinh tồn: Cường giả sẽ được sinh tồn, kẻ yếu sẽ bị đào thải.
Bởi vậy, trong hoàng cung không có hài tử, chỉ có nam nhân trưởng thành trước tuổi.
Mười hai tuổi, đã là trưởng thành.
"Quốc sư đến." âm thanh của tiểu thái giám khiến yến hội náo nhiệt tạm dừng lại.
Mọi người nhìn về phía cửa cung.
Lê Viện lười nhác nhìn.
Một người nam nhân mặc áo gấm màu đen, tóc bạc dài rối tung, giữa trán còn có một ấn ký màu đỏ đi vào.
"Thần tham kiến Hoàng Thượng." Hắn hơi khom lưng, chắp tay thỉnh an.
"Quốc sư, trẫm còn tưởng rằng ngươi sẽ không tới." Hoàng đế cười nói: "Mau ngồi xuống."
"Hoàng Thượng, thần tới đây vì có chuyện cần bẩm báo, không phải vì tham gia yến hội." Quốc sư lạnh nhạt nói: "Vừa rồi thần xem thiên văn, phát hiện phía nam sắp có thiên tai, xin Hoàng Thượng phòng bị trước."
"Đây... Ngày mai trẫm sẽ thương lượng với đại thần về chuyện này."
"Hoàng Thượng, thiên tai tới bất ngờ, một khắc cũng không thể trì hoãn. Yến hội hôm nay cũng đủ rồi, xin Hoàng Thượng lấy bá tánh làm trọng." Quốc sư lại nói.
Lê Viện nhìn người nam nhân chính trực yêu nước yêu dân trước mặt này.
Nàng lộ ra vẻ hứng thú.
Nàng vốn không định yêu đương ở thế giới này, nhưng...
Người này khiến tim nàng ngưa ngứa.
Không biết nam nhân ngay chính như vậy ở trên giường là dáng vẻ gì. Hơn nữa, quốc sư không thể động tình.