Trong cung điện trang nhã, Lê Viện mặc hồng y lười nhác dựa vào đệm, đại cung nữ Phỉ Thúy ở bên cạnh đút nho cho nàng.
Nước nho chảy ra, chảy xuống phía dưới môi nàng. Nàng vươn lưỡi liếm, mê hoặc nhân tâm.
Một bóng dáng cao lớn đi vào cung điện.
Người nọ mặc quần áo màu lam, dùng dây cột tóc cột gọn gàng.
“Thỉnh an mẫu phi.”
Lê Viện đánh giá thiếu niên trước mặt này.
Khoảng thời gian nhận hắn đến cung điện đã qua hơn nửa năm. Nửa năm này, nàng tự mình dạy hắn đọc sách viết chữ, cũng coi như làm tròn trách nhiệm của một người "mẹ".
Hắn lúc đầu còn đề phòng, nhưng giờ đã tự nhiên hơn, không còn là con sói con thấy ai cũng cắn như nửa năm trước.
“Chuẩn bị tốt rồi chứ?” Lê Viện cười tủm tỉm nhìn hắn.
“Chuẩn bị tốt rồi.” Tam hoàng tử Tạ Tử Cẩn nói. “Nghe mẫu phi chỉ dạy.”
“Nếu chuẩn bị tốt thì chúng ta đi thôi! Hôm nay là ngày sinh của phụ hoàng con, con nên xuất hiện.”
Lê Viện đi đến chỗ Tạ Tử Cẩn.
Phỉ Thúy và Phấn Hương ở bên cạnh hầu hạ Lê Viện. Ria Mép là thái giám của Tạ Tử Cẩn, nửa năm qua đều là hắn ta hầu hạ.
Nửa năm có thể thay đổi tâm tính, học thức, dung mạo và khí chất của Tạ Tử Cẩn.
Lúc trước hắn chỉ là một đứa trẻ nhỏ bé thiếu dinh dưỡng, giờ hắn cao hơn Lê Viện nửa cái đầu. Hai người tuy là mẫu tử, nhưng tuổi lại không chênh lệch bao nhiêu.
“Tần phi nương nương giá lâm! Tam hoàng tử giá lâm!”
Tiểu thái giám gọi to, Lê Viện và Tạ Tử Cẩn nghênh ngang đi vào cung điện.
Toàn trường yên tĩnh không một tiếng động.
Mọi người choáng ngợp trước vẻ đẹp của nữ nhân như thần tiên kia.
Không, không phải thần tiên, mà là yêu nữ.
Mỗi một cử chỉ giơ tay nhấc chân đều quyến rũ phong tình, tuyệt đối không thể nào là thần tiên được, chỉ có yêu tinh mê hoặc nhân tâm mới có thể phong tình như vậy.
“Thần thϊếp tham kiến Hoàng Thượng.”
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”
Hoàng đế nhìn thiếu nữ áo đỏ hành lễ, trong mắt hiện lên sự si mê.
“Hoàng Thượng…” Lê Viện ngước mắt, nhu tình nhìn ông ta. “Người không ban ngồi sao?”
Hoàng đế phục hồi tinh thần, cười nói: “Ái phi, lại đây, ngồi bên cạnh trẫm này.”
“Tạ Hoàng Thượng.” Lê Viện thoải mái đi về phía hoàng đế.
Thấy Tạ Tử Cẩn còn đứng ở dưới, nàng nói với Hoàng Thượng: “Hoàng nhi nó…”
“Người đâu, ban ghế cho Tam hoàng tử.” Hoàng đế nói.
Lúc trước, hoàng đế sủng ái nhất là Lý phi, bởi vậy ngồi bên cạnh hoàng đế là Hoàng Hậu và Lý phi.
Mà hiện tại, hoàng đế lại để Lê Viện ngồi bên cạnh ông ta.
Trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của Hoàng Hậu.
“Hoàng Thượng trăm công ngàn việc, không thể tới thăm thần thϊếp. Thần thϊếp cả ngày ngóng trông để có thể diện kiến thánh nhan, nhưng mỗi lần đều thất vọng. Hoàng Thượng, thần thϊếp đau lòng quá.”
Hoàng đế kéo bàn tay Lê Viện, đặt ở bên miệng mình: “Ái phi đừng buồn, trẫm sẽ bồi thường thật tốt cho nàng.”
Tâm trạng văn võ cả triều rất phức tạp.
“Tần Đại học sĩ, ông nuôi nữ nhi thật giỏi! Đúng là đồi phong bại tục.”
Tần đại học sĩ như lần đầu gặp nữ nhi này.
Nữ nhi ông tuy khuynh quốc khuynh thành, nhưng vẫn được ông nghiêm khắc dạy dỗ, trước tới nay là tiểu thư khuê các quy củ hiểu chuyện. Mà nay…
Hậu cung đúng là nơi thị phi, nữ nhi tốt của ông lại trở nên xa lạ như vậy.
Lý phi ở bên cạnh nói: “Hoàng hậu nương nương, Tần muội muội tiến cung được nửa năm, nhưng những người già như chúng ta vẫn chưa được gặp mặt nàng ấy đâu! Đúng là thất lễ.”
“Tần phi tiến cung nửa năm nhưng chưa từng vấn an bổn cung, nên người thất lễ là nàng, không phải bổn cung.” Hoàng Hậu cười lạnh.
Lê Viện kéo tay hoàng đế, dịu dàng nói: “Thần thϊếp tiến cung không bao lâu liền bệnh nặng, đến gần đây mới dính chút long khí của Hoàng Thượng mà khỏi bệnh, thần thϊếp không phải cố ý không thỉnh an hoàng hậu nương nương đâu. Hoàng Thượng, người đừng trách tội thần thϊếp được không?”
Hoàng đế vỗ tay nàng, an ủi vài câu. Quay đầu lại nhìn về phía Hoàng Hậu, giọng điệu thâm trầm: “Hoàng Hậu là chủ hậu cung, quốc mẫu của thiên hạ, nên hiểu chuyện rộng lượng mới phải. Viện Viện còn nhỏ, lại mới vừa tiến cung không lâu, có gì không hiểu thì từ từ học, đừng nghiêm khắc như vậy.”
Trước kia hoàng đế từng gặp Lê Viện, khi đó đã bị mê hoặc trước vẻ đẹp của nàng. Chỉ là sau đó có người dời đi sự chú ý của ông ta, khiến ông ta quên mất hậu cung vẫn còn mỹ nhân quốc sắc thiên hương, hôm nay nhìn thấy nàng mới nhớ lại, ngay lập tức, ông ta vô cùng hối hận vì không sớm nhớ tới nàng.