Lê Viện lười biếng dựa vào giường nệm. Đại cung nữ đấm bóp chân nàng, một đại cung nữ khác sơn móng tay cho nàng.
Mỹ nhân lười biếng nằm xuống, váy lụa đỏ trên người chói khắp bốn phía, cộng thêm nhan sắc khuynh quốc khuynh thành kia tăng vài phần diễm lệ và phong tình.
Bộ ngực trắng mềm trước ngực kia phình to như trái đào tiên, eo thon nhỏ một tay có thể ôm gọn lộ ở bên ngoài, trên rốn có nạm đá quý màu đỏ.
“Hoàng nhi của bổn cung đâu? Sao hôm nay lại không thấy nó?”
Thân thể này không chỉ phong tình vạn chủng, mà âm thanh cũng mê hồn. Đừng nói nam nhân nghe đã cứng, nữ nhân nghe xong cũng mặt đỏ tai hồng.
Các cung nhân cúi đầu, cả đám hô hấp dồn dập, như chịu phải áp lực gì đó.
Lê Viện như không biết gì cả. Ở nơi này, mỗi động tác của nàng đều rất tự nhiên, người khác dễ dàng chịu sự mê hoặc của nàng, nhưng nàng đâu phải cố tình?
Nam chính ở thế giới này là Ngũ hoàng tử, thân thế của Ngũ hoàng tử cũng khá giống Tam hoàng tử, nhưng mẹ đẻ của hắn là cung nhân của Lý phi, mà Lý phi không thể sinh dục, nên mẹ đẻ của hắn bị Lý phi đưa cho hoàng đế sủng hạnh. Sau khi có Ngũ hoàng tử, Lý phi liền nhận nuôi hắn trên danh nghĩa của nàng ta, mà mẹ đẻ của hắn thì được phong tần.
Lúc đầu Lý phi còn yêu thương hắn, nhưng lúc hắn được ba tuổi, thân thể của Lý phi được một thần y điều trị khỏi bệnh, không lâu sau sinh hạ Thất hoàng tử, từ đó đãi ngộ của Ngũ hoàng tử khác trước như trời với đất. Có thể nói, sau đó hắn bị Thất hoàng tử và Lý phi xem như tuỳ tùng.
Ngũ hoàng tử cắn răng ẩn nhẫn, cuối cùng bước lên vinh quang, nhưng mục tiêu của nàng là Tam hoàng tử, chuyện của Ngũ hoàng tử không có liên quan gì tới nàng.
Thân thể này trời sinh mị hoặc, lại là một người ngu xuẩn không có mắt nhìn, sau khi nàng tiến cung bị người khác ám hại, xa lánh, không lâu sau bị biếm vào lãnh cung.
Trong lãnh cung, nàng và Tam hoàng tử sống nương tựa lẫn nhau, có tình cảm cách mạng, sau đó nàng lại bị người ta hại chết, mà Tam hoàng tử lại bị vu oan là người đã hại chết nàng, có thể nói là vài năm sau hai người sẽ chết, cuối cùng bị ném vào bãi tha ma.
Vì thế tâm nguyện của nguyên chủ là hy vọng Tam hoàng tử có thể trở thành bá chủ thiên hạ, khiến những người hại hắn phải gặp báo ứng.
Lê Viện suy nghĩ, giờ nàng mới vừa tiến cung, nữ nhân hậu cung vẫn chưa dám hành động thiếu suy nghĩ, mà hoàng đế lại say mê gương mặt này của nàng. Cho nên, đây đúng là thời điểm thích hợp nhất để nàng tranh thủ lợi ích cho Tam hoàng tử, nhận nuôi Tam hoàng tử dưới danh nghĩa của mình, như vậy cũng có thể khiến cho Tam hoàng tử đa nghi hiểu rõ họ là quan hệ lợi ích.
“Điện hạ đang tắm rửa ạ.” Hạ nhân cung kính nói.
“Tắm rửa? Lâu vậy à?” Lê Viện nhíu mày. “Để ta đi xem.”
Phanh! Phanh!
Dưới đất phòng tắm đều là nước, một bóng dáng linh hoạt tránh né sự đụng chạm của các thái giám.
“Điện hạ… Tiểu tổ tông, người đừng quậy nữa, nương nương còn đang chờ người đấy! Người mau tắm đi!”
“Ai da, điện hạ… Người đừng chạy… Ai da…”
Lê Viện dựa trước cửa, lười nhác nhìn kia thiếu niên gầy trơ xương ở trong nước, thái giám tới gần hắn đều bị hắn đá bay.
Chậc chậc chậc…
Nhìn gầy thế mà có sức lực lớn đấy, xem ra đúng là một con sói con.
“Các ngươi hầu hạ hoàng tử của bổn cung như vậy à?”
Âm thanh của Lê Viện vang lên, bọn thái giám vội vàng từ trong nước ra ngoài, quỳ trên mặt đất.
“Nương nương, điện hạ không cho chúng nô tài tới gần, xin nương nương thứ tội.”
“Đồ vô dụng.” Lê Viện lười nhác nhìn những tên thái giám. “Toàn bộ lui ra đi! Để bổn cung nói chuyên với hoàng nhi.”