Thiệu Duẫn Loan đi ra từ trong xe.
Hắn đã mặc quần áo chỉnh tề, nhưng đầu tóc hơi rối loạn, nếp nhăn trên quần áo cũng biểu hiện tình hình chiến đấu kịch liệt vừa rồi.
“Ngại quá, để mọi người đợi lâu rồi.”
Tịch Viêm Hi: …
Đây là cố ý nhỉ?
Cái gì mà đợi lâu chứ?
Quả nhiên, tên này không khiến hắn bớt việc mà.
Rõ ràng những tên đàn ông khác rất hòa đồng, tới hắn lại phá vỡ sự yên tĩnh này.
Kiều Lăng Dương và Tả Hạo Lâm nhìn nhau.
Vốn hai người này không có ý định gây sự, nhưng giờ lại rất ăn ý muốn giải quyết cái tên này.
“Tới bây giờ chúng tôi vẫn chưa biết thực lực thật sự của Thiệu quân nữa, hôm nào sẽ so tài với Thiệu quân vậy.”
“Được, tôi lúc nào cũng tiếp đón.” Thiệu Duẫn Loan nhìn thoáng qua trong xe. “Hiểu Vũ mệt mỏi quá rồi, muốn nói gì thì đi căn cứ mới rồi hãy nói sau đi!”
“Được, chúng tôi đi chung xe với Hiểu Vũ.”
Tả Hạo Lâm và Kiều Lăng Dương còn chưa đi được vài bước, đã nghe thấy Thiệu Duẫn Loan lạnh lùng đứng tại chỗ mở miệng.
“Bên trong có chút bừa bộn, khiến mọi người chê cười rồi, các người vẫn nên về lại xe của mình đi! Chứ không Hiểu Vũ tỉnh lại thấy các người, sợ là sẽ ngại đấy.”
Tịch Viêm Hi đang xem diễn.
Làm anh vợ, hắn rất vừa lòng ba người đàn ông trước mặt này.
Chỉ là…
Em gái chịu nổi à?
Một đám này đều không phải là đèn cạn dầu.
Vẫn là Tống Văn đáng yêu hơn, ít nhất thằng nhóc kia biết làm nũng, không có khó khống chế như vậy.
Kiều Lăng Dương và Tả Hạo Lâm đúng là bị Thiệu Duẫn Loan "dọa".
Bọn họ không thèm để ý đến Thiệu Duẫn Loan, nhưng họ không muốn Lê Viện tức giận.
“Chúng ta gặp lại ở căn cứ mới vậy.”
Thiệu Duẫn Loan nhìn về phía hai người rồi chui vào trong xe, lái xe đi.
“Hai người…” Tịch Viêm Hi vỗ bả vai Kiều Lăng Dương. “Cố lên! Tôi xem trọng các người.”
“Anh Hi, anh không phải là không thích tên kia à?” Kiều Lăng Dương không vui nói: “Sao từ trong giọng anh nghe được sự vui sướng khi người gặp họa nhỉ?”
“Tôi đúng là không thích tên kia, nhưng em tôi thích mà! Là một người anh trai tốt, tôi không thể can thiệp vào chuyện của em gái được, đúng không?”
“Viện Viện quá tốt bụng, chứ không phải là thích hắn.” Tả Hạo Lâm nhấp miệng.
“Ừ, lúc ấy hắn cũng vì cứu em gái nên mới bị thương, có lẽ em gái vì báo đáp hắn, mới hy sinh sự trong sạch của bản thân.”
Tịch Viêm Hi nghiêm túc nói.
“Cho nên Viện Viện chỉ vì báo ân thôi.” Ánh mắt Tả Hạo Lâm ngập tràn sự vui mừng.
“Cậu muốn nghĩ như vậy thì nghĩ. Nhưng… em gái tôi hình như rất thích kiểu này! Khí chất đàn ông của cậu và Thiệu Duẫn Loan rất giống nhau đấy.”
“…” Tả Hạo Lâm không thích chữ "giống nhau" này.
Mấy người lái xe đi căn cứ mới.
Căn cứ mới gần như đã xây xong, cửa đã có người trông coi.
Mà những người này chính là thuộc hạ của Thiệu Duẫn Loan.
Nửa tháng trước, những thành viên quan trọng đã chuyển đến căn cứ mới, chỉ là không có người biết mà thôi.
Hiện tại Trịnh thiếu gia phá hủy căn cứ cũ, căn cứ mới liền có tác dụng.
Ba Tịch và mẹ Tịch vẫn luôn canh ở cửa, thấy con trai con gái đều bình an trở lại, lúc này mới yên lòng.
Khi Lê Viện từ trong xe ra ngoài, tất cả mọi người đều nhìn cô.
“Mọi người nhìn con làm cái gì?” Lê Viện mới tỉnh ngủ nên còn mơ hồ, giờ vẫn chưa tỉnh táo hẳn.
“Con về nhà mới của chúng ta nghỉ ngơi trước đi! Lúc này mà con còn dám hoang đường như vậy, không biết giống ai?” Mẹ Tịch không nỡ nhìn thẳng.
Tịch Viêm Hi chỉ vết dâu tây trên cổ của cô.
Lê Viện phản ứng lại mới trừng mắt nhìn Thiệu Duẫn Loan, tức đến nỗi muốn hộc máu.
“Chờ tôi nghỉ ngơi xong sẽ xử lý anh.”
“Anh lúc nào cũng đợi em.” Thiệu Duẫn Loan nhếch miệng.