Viên đạn biến mất đột nhiên xuất hiện, hướng về phía Nguyễn Thu.
Nguyễn Thu muốn thu viên đạn vào trong không gian.
Cô ta nghĩ Lê Viện cũng có không gian thì sao chứ, người phụ nữ kia làm được, cô ta cũng có thể làm được.
Nhưng mà viên đạn kia không chịu sự điều khiển của cô ta.
Bụp!
Viên đạn đâm thủng lồng ngực.
Nguyễn Thu ngơ ngác nhìn Lê Viện.
“Tại sao lại như vậy?”
Lê Viện mỉm cười: “Cô cho rằng không gian của cô là vạn năng sao?”
“Là cô…” Nguyễn Thu ngã xuống. “Tôi không cam tâm, vì sao tôi lại không bằng cô chứ? Rõ ràng tôi mới là nữ chính.”
“Đừng choáng váng vậy chứ.” Lê Viện nói: “Ở trên đời này không có ai là nữ chính hoàn toàn cả, mỗi người đều là vai chính trong cuộc sống của bản thân mình. Cô coi bản thân là chúa cứu thế, không có giá trị lợi dụng thì diệt trừ, có giá trị lợi dụng thì giữ lấy, cuối cùng chỉ là công dã tràng mà thôi.”
Nguyễn Thu nhắm hai mắt lại.
Cô ta không mở không gian ra được.
Thì ra không gian cũng không phải vạn năng.
Cơ thể Trịnh thiếu gia run rẩy.
Thiếu gia sống trong nhung lụa dù là sau mạt thế cũng chưa từng sợ hãi, cuộc sống của hắn ta quá trôi chảy, nên cứ coi mọi chuyện là việc đương nhiên.
Mà lúc này, cái chết cách hắn ta gần như vậy.
Lần đầu tiên, hắn ta biết được cảm giác sợ hãi.
“Đừng gϊếŧ tôi, tôi sẽ thả các người đi.”
Lê Viện nở nụ cười.
“Hiện tại mày ở trong tay tao, còn muốn ra điều kiện à?”
“Tôi sai rồi, về sau tôi sẽ không bao giờ tìm các người gây phiền phức nữa, Tịch đại tiểu thư, cô tạm tha cho tôi một lần đi!”
Lê Viện nghe hắn nói mà không tỏ ý gì.
Trịnh thiếu gia thấy Lê Viện không có ý thả hắn ta ra, giọng điệu lại trở nên ác liệt.
“Cô nên nghĩ kỹ đi, nếu dám chạm vào một sợi tóc của tôi, ba tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.”
“Tao sợ quá đi! Vậy chờ ba mày vượt qua ngàn vạn tang thi để tìm tao tính sổ đi!”
Ánh mắt Lê Viện trầm xuống, con dao trong tay cắt vỡ yết hầu của hắn ta.
“Không! A a a a…”
Trịnh thiếu gia kêu thê thảm.
Lê Viện buông hắn ta ra.
Hắn ta che cổ lại, nói với mấy tên thuộc hạ: “Cứu tao, mau cứu tao.”
Kia mấy tên thuộc hạ thấy tình hình không ổn, đã sớm lên xe chạy mất rồi.
Lê Viện đi về phía Tịch Viêm Hi và Thiệu Duẫn Loan.
Tịch Viêm Hi trừng mắt với cô: “Em đúng là làm bậy.”
Lê Viện mỉm cười: “Kết quả tốt là được mà, em không phải đã xử lý rất tốt đấy sao?”
Dây thừng được cởi ra.
“Cẩn thận!!”
Thiệu Duẫn Loan che ở trước mặt Lê Viện.
Không biết từ nơi nào xuất hiện một con khỉ biến dị, trực tiếp nhào vào vị trí của Lê Viện, mục tiêu là cổ cô.
“Ha ha ha… dù tao chết cũng sẽ có đệm lưng. Đây không phải là khỉ tang thi bình thường đâu. Ha ha ha…”
Thiệu Duẫn Loan ở phía sau lưng bị một con khỉ bắt.
Lê Viện và Tịch Viêm Hi công kích khỉ biến dị kia.
Khỉ biến dị đã chết, nhưng vết thương của Thiệu Duẫn Loan nhìn có vẻ rất nghiêm trọng.
“Uống đi.”
Cô đổi thuốc từ trong hệ thống cho hắn.
Thiệu Duẫn Loan uống.
Chỉ là…
“Vô dụng thôi!” Tịch Viêm Hi nói: “Em xem miệng vết thương của anh ta đi, độc đã lan tràn rồi.”
Lê Viện nhìn.
Cô dùng dị năng trị liệu giúp hắn, nhưng dị năng này như đá chìm đáy biển, không có một chút bọt sóng nào.
Lê Viện nhìn về phía Thiệu Duẫn Loan, nhíu mày nói: “Thiệu quân trưởng…”
Thiệu Duẫn Loan đã có chút mơ hồ.
Hắn biết Lê Viện đang nói chuyện, nhưng nghe không rõ ràng.
“Thiệu quân trưởng, anh vẫn còn lần đầu à?”
“…”Tịch Viêm Hi trừng mắt nhìn Lê Viện. “Em có phải để ý sai chuyện rồi không?”