Âm thanh Nguyễn Thu đột nhiên im bặt.
Trịnh thiếu gia cũng dừng động tác lại.
Hắn ta rút thứ dơ bẩn đã mềm xuống ra, kéo quần lên, tức giận mở cửa xe.
“A!” Nguyễn Thu thét chói tai.
Cô ta chưa có mặc quần áo.
Trịnh thiếu gia mở cửa như vậy, thân thể của cô ta bị những người đàn ông khác xem hết.
Trịnh công tử cười lạnh: “Tịch Hiểu Vũ, anh cô đang ở trong tay tôi, cô còn dám ngang ngược như vậy à. Cô muốn hắn chết đúng không?”
Lê Viện nhìn về phía Tịch Viêm Hi.
Có hai người đàn ông đang dùng con dao đặt trên cổ Tịch Viêm Hi và Thiệu Duẫn Loan.
“Mày có yêu cầu gì?”
“Ở với tôi một lần, tôi sẽ tha cho anh cô.” Trịnh thiếu gia vươn tay về phía Lê Viện.
“Đừng chạm vào tao, thật ghê tởm.” Một dị năng bắn qua, thiếu chút nữa đã phế tay của Trịnh thiếu gia.
Trịnh thiếu gia nuốt nước miếng, ánh mắt trở nên ác độc.
“Thật dữ dằn, ở trên giường chắc cưng cũng dữ như vậy nhỉ, ông đây càng thích.”
“Mày bao lâu rồi chưa soi gương vậy?” Lê Viện cười nhạo. “Với loại mặt hàng này của mày, làm người hầu cho tao còn không có tư cách, thế mà dám rình rập tao à?”
“Cưng không nghĩ đến mạng của anh cưng à?”
“Mạng của anh tao nằm trong sự khống chế của tao, chứ không phải do mày làm chủ. Nếu mày thông minh thì sẽ không lấy anh tao để uy hϊếp tao.”
“Nếu đã tới đây rồi thì đừng mong mà trở về. Hôm nay ông đây sẽ làm cưng trước mặt anh cưng và Thiệu Duẫn Loan, mau bắt cô ta lại.”
Những người khác đi về phía Lê Viện.
Nguyễn Thu mặc quần áo xong từ trong xe bước ra ngoài.
Cô ta ác độc nhìn Lê Viện.
“Tịch Hiểu Vũ, đi theo anh Trịnh có gì mà không tốt chứ? Về sau chúng ta hãy cùng nhau hầu hạ anh Trịnh, đây sẽ là một câu chuyện để mọi người ca tụng đấy.”
“A!” Lê Viện bị Nguyễn Thu làm cho chọc cười. “Nguyễn Thu, đừng nói chuyện, tiếng cô nhổ ra thật ghê tởm.”
“Dù sao cô cũng hầu hạ đàn ông rồi mà, chỉ đổi đàn ông để hầu hạ thôi, có gì mà không được? Đừng giả vờ nữa, có phải là chưa từng làm qua bao giờ đâu, chỉ cần làm với anh Trịnh một lần là có thể cứu được anh cô, mọi người cũng sẽ không bị tổn hại.”
“Cô kêu ai hầu hạ đàn ông đấy, bà đây là đàn ông hầu hạ bà, cô thích làm kỹ nữ thì đừng liên lụy đến bà đây.”
“Nguyễn kỹ nữ, cô còn nói thêm nữa một chữ, có tin bà đây sẽ cho cô xxx với đàn tang thi không hả.”
Lê Viện bị mấy người vây quanh.
Cô sử dụng dị năng, đối chiến với bọn họ.
“Không xong rồi, Trịnh thiếu gia, dị năng của người phụ nữ này quá lợi hại.”
Vài loại dị năng thay phiên nhau, cũng không cần nghỉ ngơi giữa chừng.
Những dị năng giả khác thi triển dị năng đều cần có thời gian hồi phục.
Đấu với cô, dù có đến mười người cũng không phải là đối thủ của cô.
Trịnh công tử lấy súng lục ra, nhắm ngay phía Lê Viện.
“Để ông đây xem là cô ta lợi hại, hay là thứ này lợi hại hơn.”
Lê Viện nhìn súng lục kia: “Mày cứ thử xem.”
“Mày đừng ép ông đây, dù ông đây muốn mày, nhưng mày không nghe lời như vậy, thì ông đây chỉ có thể gϊếŧ mày thôi.”
Trịnh thiếu gia nói rồi bóp cò súng.
Lê Viện vọt về phía Trịnh thiếu gia.
“Em gái!”
“Đừng đi qua!”
Tịch Viêm Hi và Thiệu Duẫn Loan đồng thời lên tiếng.
Hai người gấp gáp kéo dây thừng.
Lúc này họ vô cùng buồn bực, nếu họ đề phòng một chút thì sẽ không rơi vào tay Trịnh thiếu gia, cũng sẽ không khiến Lê Viện mạo hiểm.
“Người phụ nữ này điên rồi…”
Trịnh thiếu gia thấy Lê Viện không chỉ không né, mà thật sự vọt đến đây, sắc mặt khó coi.
Nhưng mà tình huống đã đoán trước không có xảy ra.
Viên đạn kia đột nhiên biến mất.
Mà Lê Viện bóp lấy cổ Trịnh thiếu gia, giọng điệu thâm trầm.
“Giờ chúng ta làm giao dịch nhé?”
Mắt Trịnh thiếu gia mở to, nói năng lộn xộn.
“Sao có thể? Mày sao có thể né được viên đạn chứ? Không đúng, viên đạn kia biến mất.”
Nguyễn Thu ở bên cạnh nói: “Chẳng lẽ cô cũng có không gian? Viên đạn kia bị cô thu lại sao?”
Lê Viện nhìn về phía Nguyễn Thu: “Muốn biết à? Đi xuống hỏi ngài Diêm Vương đi!”