“Một mình con?” Ba Tịch không yên tâm.
“Bên kia muốn một mình con tới, nếu những người khác đi cùng sẽ khiến anh trai gặp nguy hiểm mất. Yên tâm đi ba, một mình con có thể xử lý được mà.”
Thời khắc mấu chốt cô sẽ để hệ thống hỗ trợ, nếu không cô sẽ từ bỏ nhiệm vụ.
Hệ thống: …
Ký chủ sao ngày càng khó chiều thế này?
Hai thế giới trước rõ ràng chưa từng uy hϊếp hệ thống mà, giờ không chỉ biết cò kè mặc cả với hệ thống, còn biết uy hϊếp hệ thống nữa.
Ký chủ ngày càng thông minh, hệ thống bọn họ ngày càng khó làm, cuộc sống đúng là khó khăn mà.
Vùng ngoại ô, một chiếc xe ngừng lại.
Bên ngoài có mười mấy người cảnh giác nhìn xung quanh, trong tay có cầm súng ống.
Thỉnh thoảng từ trong xe truyền ra âm thanh rêи ɾỉ.
“Thật dâʍ đãиɠ, không biết Trịnh thiếu gia khi nào mới chơi xong, đến lúc đó…”
“Hiện giờ Trịnh thiếu gia đang chạy trốn, mà lại không có phụ nữ tươi mới nào khác. Trước khi tìm được mục tiêu mới, người phụ nữ này nhất định sẽ được yêu chiều một thời gian.”
Một người trong đó lấy ra một bao thuốc lá, mở ra chia cho những người khác.
“Mỗi người một điếu, đây là bao cuối cùng rồi, tiếp theo chúng ta còn phải lên đường, không biết có thể nếm hương vị này nữa được không đây.”
“Đại thiếu gia của chúng ta muốn Tịch tiểu thư đến nơi này, rõ ràng là có ý đó với cô ta, có Tịch tiểu thư ở đây, ngài ấy còn nhìn trúng Nguyễn Thu chắc?”
“Trên người Nguyễn Thu có bảo bối, thiếu gia của chúng ta còn dùng cô ta được, tạm thời sẽ không trở mặt với cô ta đâu.”
“Ê mà… bảo bối trên người Nguyễn Thu là tùy thân không gian nhỉ? Có thể giữ đồ vật, còn có thể trồng trọt, vậy thì bảo bối của cô ta đúng là rất hữu dụng.”
“Cho nên trước khi ép khô giá trị của cô ta, thiếu gia vẫn sẽ giữ cô ta lại.”
“Còn con nhỏ Tịch gia kia thì sao?”
“Đương nhiên là… Chơi cho tận hứng rồi.”
Mọi người phát ra tiếng cười xấu xa.
Cách đó không xa, Tịch Viêm Hi và Thiệu Duẫn Loan bị trói chung với nhau.
Những người đi theo bọn họ đều đã bị người của Trịnh thiếu gia gϊếŧ hại.
Lúc này Tịch Viêm Hi và Thiệu Duẫn Loan đều rất khó chịu.
Dù là trước mạt thế hay là sau mạt thế, hai người chưa từng chật vật qua như vậy. Bọn họ là thiên chi kiêu tử*, lần đầu tiên bị đối xử như thế này.
*Con cưng của trời.
Với Trịnh thiếu gia kia, bọn họ thật sự muốn ăn hắn ta. Huống chi tên khốn kia dám dùng bọn họ để dụ Tịch Hiểu Vũ.
“Lần này là tôi sai, nếu không phải do tôi thì những người khác sẽ không chết thảm dưới tay họ Trịnh kia.” Tịch Viêm Hi nói.
“Thủ đoạn của họ đê tiện, cố ý khiến anh cắn câu, việc này không trách anh được.” Thiệu Duẫn Loan lạnh nhạt nói: “Giờ điều chúng ta quan tâm nhất là làm sao để thoát khỏi đây, cũng không thể thật sự ở chỗ này chờ em gái anh tới cứu được, nếu cô ấy nghe theo họ Trịnh kia một mình tới cứu chúng ta, thì không phải sẽ khiến họ Trịnh như ý sao?”
“Đúng vậy.” Tịch Viêm Hi gật đầu, nhưng dây thừng này càng cử động nó càng xiết chặt. Giờ họ đau đớn khắp cơ thể, hiển nhiên là đã bị trầy da, “Mẹ nó!”
Một chiếc xe đi tới.
Tịch Viêm Hi và Thiệu Duẫn Loan nhìn về phương hướng của nó.
Xe dừng lại, Lê Viện đi ra.
Cô mặc mặc đồ thể dục, tóc quăn được cột cao thành đuôi ngựa.
“Người kia nhà các anh đâu? Không phải nói tìm tôi à?”
Chiếc xe đang kịch liệt đong đưa kia hạ cửa sổ xuống, Trịnh thiếu gia với gương mặt đầy sắc dục nhìn về phía Lê Viện, hắn ta lộ biểu cảm tham lam.
Động tác dưới thân của hắn ta không có dừng lại.
Nguyễn Thu phát ra tiếng rêи ɾỉ.
“Ưm… A… đừng mà… chết mất… anh Trịnh… sướng quá, anh Trịnh…”
Lê Viện cười như không cười: “Bạn học Nguyễn, giọng của cô nghe… Giả quá đi? Trịnh thiếu gia không biết phải vô năng thế nào, mới có thể khiến cô giả vờ cao trào thành như vậy chứ?”