Nguyễn Thu đứng ở bên cạnh Trịnh thiếu gia, dịu dàng nói: “Tiếp theo chúng ta nên làm thế nào đây?”
“Phá hủy rồi rời khỏi nơi này, tìm ba anh đi.”
Trịnh thiếu gia liếm môi.
“Nhưng trước khi đi anh muốn đưa cả người phụ nữ kia theo, em nghĩ cách cho anh đi.”
Người phụ nữ kia là ai, không cần nói tên cũng biết đó là Tịch Hiểu Vũ.
Ánh mắt Nguyễn Thu tối tăm.
Dù Trịnh thiếu gia không nói thì Nguyễn Thu cũng sẽ không bỏ qua cho cô.
Nếu không phải do người phụ nữ kia, sao cô ta biến thành như vậy được?
Dựa vào cái gì mà người phụ nữ kia được nhận hết sự nuông chiều, mà cô ta lại lưu lạc đến bước đường này?
Rõ ràng cô ta có được tùy thân không gian, người cầm kịch bản nữ chính phải là cô ta mới đúng.
“Chỉ cần bắt người đàn ông mà cô ta thích, thì sợ gì cô ta không ngoan ngoãn nghe theo chứ?”
Trịnh thiếu gia nhìn về phía Nguyễn Thu: “Em có cách gì?”
“Trong mấy tên đàn ông kia có Tống Văn là yếu nhất, những tên khác thì không dễ xuống tay, ra tay từ chỗ Tống Văn là tốt nhất.”
“Anh có ý tưởng khác.” Trịnh thiếu gia cười lạnh: “Tịch Viêm Hi không phải đang ở bên ngoài căn cứ sao? Vậy thì lúc này hắn ta vẫn chưa biết chuyện xảy ra ở căn cứ. Nếu có người nói Tịch Hiểu Vũ xảy ra chuyện, hơn nữa còn là ở bên ngoài căn cứ, em nói xem hắn ta có thể…”
“Đúng là anh Trịnh có cách tốt, cách này còn tốt hơn ý của em nữa.” Nguyễn Thu nịnh nọt.
Lê Viện và những người khác đang di chuyển một số người dân, còn những người gây ầm ĩ đã bị bọn họ dùng võ lực trấn áp. Những người đó đi đâu thì không còn liên quan tới bọn họ nữa.
Người không tin tưởng bọn họ, vậy để bọn họ tự quyết định số phận của mình. Cô sẽ không làm hại bọn họ, nhưng cũng không giúp đỡ bọn họ.
“Vừa rồi nhận được tin tức, Trịnh thiếu gia và Nguyễn Thu chôn rất nhiều bom ở phụ cận.”
“Bọn họ điên rồi?” Ba Tịch tức giận: “Trong căn cứ có mấy ngàn người, những người này đâu có thù oán gì với họ đâu, tại sao lại làm như vậy?”
“Với kẻ điên thì sao có thể nói lý được?” Lê Viện nói: “Không thể để bọn họ biết chúng ta đã biết được, nếu không họ sẽ cho nổ bom trước.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu không thông báo với mọi người thì sao sơ tán người dân đây.” Tống Văn nói: “Hay là cứ để anh họ biến thành tang thi để dọa bọn họ. Bọn họ sợ quá sẽ chạy khỏi căn cứ thôi.”
“Đúng vậy! Sau đó anh họ cậu sẽ bị những người sống sót truy sát, cậu ta có sống sót được hay không thì phải dựa vào vận may của cậu ta, dù có là tang thi vương cũng sẽ chết thôi.”
Kiều Lăng Dương ở bên cạnh lạnh lùng nói.
“Chỉ là người không liên quan thôi mà, sao các người lại lo lắng như vậy?” Mạnh Hoán lạnh nhạt nói: “Sống chết của những người này không liên quan gì tới tôi cả.”
Tống Văn than thở: “Từ sau khi biến thành tang thi, anh trở nên lạnh lùng hơn trước đấy, có phải hay do máu của tang thi lạnh không?”
“Không!” Mạnh Hoán phản bác: “Đó là vì tang thi không có tim.”
“Hay cứ truyền tin đi, nói là sắp có quân đội tang thi tập kích căn cứ này, nếu họ không muốn chết thì sẽ lập tức rời khỏi căn cứ thôi.”
“Nếu vậy thì những người đó càng tin chắc là chúng ta giở trò, có khi còn coi chúng ta là yêu quái đấy.” Tống Văn không vui nói: “Rõ ràng trong khoảng thời gian này chúng ta sống chết gϊếŧ tang thi, bảo vệ sự an toàn cho căn cứ. Bọn họ có thể sống đến bây giờ là vì ai hả? Còn không phải là do có chúng ta bảo vệ sao!”
“Chưa từng có người bắt chúng ta làm như vậy, chúng ta cũng không thể mong có được đền đáp gì, thôi, đừng trách họ, chuẩn bị đi!”
Ba Tịch sau khi xác định thủ hạ đã đưa mẹ Tịch đi rồi, mới cùng những người khác sắp xếp việc di tản căn cứ. Chỉ là không lâu sau, họ lại bị một tin tức khác khiến trở tay không kịp.
“Cậu nói cái gì?”
“Tịch thiếu gia bị bắt, Trịnh thiếu gia muốn một mình tiểu thư đi cứu người, nếu không, sẽ gϊếŧ Tịch thiếu gia ngay lập tức.”
Binh lính bị trọng thương che lại vết thương trên cánh tay, thở hổn hển nói.
Lê Viện dùng dị năng chữa vết thương cho tướng sĩ rồi nói với ba Tịch: “Xem ra nhiệm vụ quan trọng đưa mọi người đến căn cứ mới phải giao lại cho mọi người rồi, con sẽ đi cứu anh trai về đây.”